Khi Lương Anh sáu tuổi, quê nhà nàng gặp phải một trận đại hạn chưa từng có. Năm ấy, mùa màng thất bát, dân chúng đói khát, thậm chí nước sạch cũng trở nên khan hiếm.
Trước thảm họa như vậy, triều đình lại chẳng màng cứu giúp, chỉ biết đóng chặt cửa thành, đẩy hàng vạn nạn dân vào cảnh lưu lạc khắp nơi.
Phụ mẫu của Lương Anh đã qua đời trong trận đại nạn ấy.
Khi ấy, nàng còn quá nhỏ, không hề hay biết những bữa ăn mẫu thân chuẩn bị cho mình mỗi ngày đều là chút lương thực cuối cùng còn sót lại trong nhà.
“Phụ thân và mẫu thân đã ăn rồi, đây là phần của Anh Anh,” họ luôn mỉm cười nói với nàng như thế. Rồi đến một ngày, họ nhắm mắt xuôi tay, dù nàng gào khóc gọi thế nào cũng không còn ai đáp lại.
Ngày thứ ba sau khi phụ mẫu qua đời, Lương Anh vẫn ở trong nhà canh giữ thi thể của họ. May mắn thay, đúng lúc ấy, nàng gặp được Trần viên ngoại đến làm việc thiện.
Ánh mắt của Trần viên ngoại chỉ dừng lại một chút trên hai thi thể gầy trơ xương, rõ ràng là chết đói, rồi nhìn sang Lương Anh đang khóc đến gần như ngất đi nhưng không có vẻ bị đói lâu ngày. Ông thở dài: “Thật đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu dưới gầm trời này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play