Ngụy Văn Kỷ không đáp lời, bởi vì trong lòng cảm thấy chẳng cần phải trả lời. Phụ hoàng lúc này dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt trầm xuống đáng sợ, đôi mắt sắc lạnh tựa như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi.
“Mẫu thân con mang thai, con có biết điều đó nghĩa là gì không?” Giọng Ngụy Diễm nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ chính hắn biết, sự phẫn nộ và ghen tuông đang khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung.
“Sau này, con không còn là đứa con duy nhất của mẫu thân con nữa. Sẽ có người khác gọi mẫu thân con là mẫu thân, tình yêu của mẫu thân con sẽ chia sẻ cho người khác. Năm nay mẫu thân con không đến thăm con vì mang thai, sang năm sẽ vì đứa nhỏ mới sinh, sang năm sau nữa vì đứa nhỏ còn quá bé không thể rời xa mẫu thân … Mẫu thân con sẽ dần quên mất con, quên rằng còn có một đứa con trai như con tồn tại.”
Càng nói, giọng Ngụy Diễm càng trở nên sắc bén, như thể muốn truyền toàn bộ cảm xúc đau đớn, hủy hoại ấy sang Văn Kỷ.
Văn Kỷ đặt quyển sách trên tay xuống, bình thản đáp: “Phụ hoàng lo mẫu thân sẽ quên con? Hay là sợ mẫu thân quên phụ hoàng?”
Ngụy Diễm im lặng.
Hắn dường như đã biết rõ đáp án trong lòng, nên dù bị vạch trần, hắn cũng không nổi giận vì xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT