Hành lang trong lâm viên âm u, mèo đen nhẹ nhàng nhón mũi chân, đôi đồng tử xanh lục dựng đứng sáng đến đáng sợ.
Ánh trăng ẩn mình trong tầng mây, không một tia sáng, mặt đất đen kịt một màu, tựa như một quái vật đen khổng lồ đang ngủ đông trong bóng tối, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Bóng cây ngăm đen mờ mịt, trong đó một khối dường như có ý thức chậm rãi nhúc nhích, men theo hành lang dài bò lên, kéo dài ra.
Những xúc tu giống như quái vật nhẹ nhàng giơ lên, bắt chước động tác ngửi ngửi của mũi, hưng phấn đến nhe nanh múa vuốt.
Hai tỳ nữ xách đèn lồng đi trên con đường nhỏ tối tăm, ánh nến lung lay lúc sáng lúc tối, gió lạnh thổi tới khiến người ta lạnh sống lưng.
“Gió gì mà thổi mạnh thế, âm khí dày đặc quá.” Tiểu nha hoàn mặc áo phấn xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Suỵt, đừng nói nữa.” Tiểu nha hoàn áo lam sốt ruột hoảng hốt che miệng nha hoàn vừa nói, thấp giọng nói: “Ở chỗ này mà nói chuyện, ngươi điên rồi, sẽ bị nó nghe thấy.”
Bóng ma khổng lồ bỗng nhiên bành trướng, mở rộng phía sau hai người.
“Nó… Là ai?” Tiểu nha hoàn thấp thỏm lo âu.
“Nó chính là…”
"A... ưm... ô..." Tiếng kêu kinh hãi còn chưa bật ra khỏi cổ họng đã bị chặn lại đột ngột. Âm thanh chất lỏng nhỏ giọt hòa lẫn với tiếng nhai nuốt vang lên trong đêm tối, càng thêm rợn người.
Không rõ qua bao lâu, mãi đến khi ánh rạng đông đầu tiên le lói phía chân trời, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp phủ.
“Người đâu! Người đâu! Có quái vật ăn người!”
Ban ngày, cửa lớn Tưởng phủ đóng chặt, những chiếc đèn lồng đỏ treo ở cửa đung đưa chao đảo trong gió, lung lay sắp đổ.
Một cây đa ngàn năm đối diện cánh cổng gỗ sơn đỏ, cành khô cằn cỗi. Lá cây trên cây rào rào rơi xuống, lá khô dưới đất bị gió thổi bay, nghiễm nhiên một vẻ tiêu điều quỷ dị.
Cỏ cây xung quanh, trừ cây đa lớn ở cổng, đều không mọc tốt lắm, chỉ toàn là những bụi cây nhỏ lùn xù.
Tần La Phu và Bùi Ngọc liếc nhìn nhau, đều thấy thần sắc ngưng trọng của đối phương.
Bùi Ngọc cười hì hì, lời nói không đứng đắn: “Sư tỷ, phong thủy Tưởng phủ này có chút thú vị đấy.”
Tần La Phu không để ý, ý bảo hắn gõ cửa.
Bùi Ngọc cất la bàn vào túi trữ vật, sau đó gập ngón tay gõ gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau có người mở một khe cửa, xuyên qua khe hở nhìn trộm hai người họ.
Giọng gã sai vặt run run rẩy rẩy, rất hoảng sợ: “Người tới là ai?”
Bùi Ngọc cầm kiếm khoanh tay, vẻ mặt kiêu căng: “Đệ tử Thiên Diễn Tông vâng lệnh hàng yêu, còn không mau mau mở cửa nghênh đón!”
Tần La Phu không kìm được đỡ trán, chỉ muốn thở dài. Bùi Ngọc này chẳng lẽ thật sự là vai pháo hôi trong kịch bản? Sao lời lẽ cứ như phản diện vậy.
Thấy y phục trên người họ, cùng với thân phận lệnh bài trong tay Bùi Ngọc, gã sai vặt lúc này mới mở rộng cửa đón hai người vào.
“Hai vị tiên sư mời vào trong, phu nhân chúng tôi đã đợi lâu rồi.”