Hai người đi theo bước chân của gã sai vặt, tiến vào đại viện Tưởng phủ.

Tưởng phủ quy mô lớn, trên đường những thị nữ, tùy tùng thần sắc cung kính, đâu vào đấy bận rộn công việc trong tay.

Theo con đường nhỏ lát đá cuội một mạch đi về phía chủ viện. Cảnh sắc xung quanh bắt đầu trở nên xa hoa lộng lẫy. Gác mái nguy nga đồ sộ, hành lang chín khúc uốn lượn quanh co. Đình đài thủy tạ, lầu các hồ sen, núi giả nước chảy, đâu đâu cũng thấy nét chạm trổ tinh xảo.

Trên đường tiến vào chủ viện, Tần La Phu và Bùi Ngọc lại gặp một người không ngờ tới.

“Dung công tử.” Gã sai vặt khẽ thi lễ. 

Chỉ thấy người tới một thân y phục xuân sam bằng yên la, thắt lưng đeo túi gấm trúc xanh, tay cầm ô giấy hồng mai Ngạo Tuyết lăng sương, dáng người thon dài thẳng tắp như cây tùng.

Xuyên qua lớp khăn che mặt mỏng manh kia, mơ hồ có thể thấy được dung nhan tươi đẹp. Một đôi mắt phượng đỏ tím lướt qua không chút kinh ngạc, thấy cố nhân cũng chỉ khẽ gật đầu.

Tần La Phu không khỏi nhớ đến miêu tả của nguyên thư về Dung Liên: “Mi vẽ núi xuân, mắt đọng sông lạnh, sống mũi thanh cao, môi điểm sắc oanh. Gặp tuyết chưa nhạt, kinh sương càng rực.” Xem ra quả đúng là tương xứng.

Bên cạnh, Tề Dự thấy hai người thì thầm rủa đen đủi trong lòng. Nhưng vì uy danh của Bùi Ngọc nên không dám biểu lộ ra ngoài.

Bùi Ngọc khoanh hai tay, sắc mặt kỳ lạ: “Sư tỷ, chúng ta với vị công tử thân thêt kiều nhược này quả là có duyên, trong hai ngày lại có thể gặp nhau hai lần.”

Tần La Phu: “……” Có hay không khả năng là do tác dụng của cốt truyện thúc đẩy?

Dung Liên cười nhạt, nhìn lại là Tần La Phu. “Tiểu công tử nói thật không sai, ta và tiên sư quả thật có duyên phận.” Những lời sau rõ ràng là nói với nàng, chỉ tiếc người nghe không nhận ra.

Thiếu niên dung nhan xinh đẹp, khi cười với người khác khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt ẩn giấu lớp sương mờ thâm sâu khó lường.

Đôi đồng tử màu đỏ tím của hắn giống như đêm tối tĩnh lặng, cảm xúc bên trong khiến người ta không thể đoán ra, khi lặng lẽ nhìn người, hai mắt chứa đựng thủy quang, không biết có bao nhiêu tình thâm tha thiết.

Tần La Phu sửng sốt một chút, rồi đáp lại bằng một nụ cười. Thật không hổ là nam chính, đối với người không thích cũng có thể vẻ mặt ôn hòa, nếu là Bùi Ngọc đã sớm bắt đầu mắng chửi người rồi.

Bùi Ngọc nhíu mày, nhìn thấy Dung Liên cứ nhìn chằm chằm sư tỷ nhà mình, tức đến tái mặt: “Ngươi nhìn cái gì đấy? Có tin bản công tử móc mắt ngươi không?”

Dung Liên thu lại ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: “Không biết tại hạ đã làm gì chọc giận Bùi công tử, mà Bùi công tử lại đối với tại hạ gay gắt như vậy.”

“Ít ở đây giả bộ đi, bản công tử không ăn nổi cái vẻ nhu nhược đó của ngươi đâu!”

Nói rồi lại quay sang gã sai vặt nói giọng âm dương quái khí: “Tưởng phủ các ngươi tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc trong Đinh Lan thành, sao cái gì mèo chó cũng có thể vào được vậy?”

“Công tử……” Tề Dự kéo kéo tay áo Dung Liên, bất bình. Tu sĩ nam của Thiên Diễn Tông nói chuyện thật vô lễ.

Gã sai vặt mặt lộ vẻ khó xử, hai bên đều không dám đắc tội: “Dung công tử cầm nghệ vô song, cùng công tử giống nhau đều là khách quý do chủ nhân nô gia mời đến.”

Bùi Ngọc cười nhạo một tiếng: “Một tên cầm sư cũng có thể làm khách quý trong phủ, Tưởng phủ cũng chỉ đến thế thôi.”

Tần La Phu chỉ cảm thấy đau đầu, thằng nhóc Bùi Ngọc này quá không làm người ta bớt lo. Đắc tội nhân vật chính thì ngươi không chết ai chết?

Sắc mặt Dung Liên không chút gợn sóng, như thể lời nói không liên quan đến mình.

Sợ Bùi Ngọc lại nói ra những lời khó nghe, Tần La Phu đành phải mở miệng trước: “Dung công tử, hai chúng tôi có chuyện quan trọng, không tiện nói nhiều, xin cáo từ.”

Nói rồi nắm lấy tay Bùi Ngọc, nhìn về phía gã sai vặt: “Làm phiền dẫn đường.”

Dung Liên thanh lãnh ánh mắt dừng lại trên người Tần La Phu, cho đến khi họ đi xa.

Dung Liên nhẹ nhàng vuốt vuốt ống tay áo, thần sắc dưới đáy mắt không rõ.

“Tức chết ta rồi.” Tề Dự thở phì phì, “Tu sĩ Thiên Diễn Tông quả thực không coi ai ra gì.”

Mặc dù biết hai người họ thân phận tôn quý, không phải loại bình dân bá tánh như hắn có thể chọc vào, nhưng vẫn tức giận.

Dung Liên nhìn về phía hồ sen trong màn mưa phùn, chỉ thấy những nụ hoa sen non mềm run rẩy, mơ hồ lộ ra một chút nhụy hoa màu vàng kim.

“Phàm nhân chúng ta sống chẳng quá trăm năm, thân thể yếu ớt, trong mắt tu sĩ mà nói như con kiến cỏ rác, làm sao có thể khiến họ để vào mắt.”

Tề Dự tức đến đỏ mặt, nhìn bóng dáng thanh lãnh của công tử, trong lòng dâng lên một trận đau xót. Nếu năm xưa phụ thân người chịu thương xót mẹ con một chút, e rằng người đã không đến nông nỗi hôm nay.

Đáng hận thay công tử mỗi ngày đều bị kẻ quyền quý khi dễ, bị người khinh nhục, còn phụ thân công tử lại ở Tu Tiên giới hô mưa gọi gió, được người tôn kính. Thế đạo này thật sự quá bất công.

Người tu tiên không có ai là tốt cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play