Bùi Ngọc lại nắm lấy tay nàng, úp vào mặt mình, dụi dụi lung tung.
“Ngươi hôm nay quá tùy tiện. Trước khi xuống núi ta đã dặn rõ không được hành động cảm tính, lúc đó ngươi trả lời sao? Vậy mà vừa rồi lại giấu ta làm loạn.”
“Bọn họ bất kính với sư tỷ vốn là tội không thể tha.” Bùi Ngọc mím môi, “A Ngọc biết tỷ không thích đệ ra tay lung tung, nhưng trong lòng đệ không ai quan trọng bằng tỷ. Đệ không chịu nổi ai khinh thường sư tỷ.”
Tần La Phu gạt tay hắn ra, giọng nhàn nhạt: “Ngươi là đệ tử chính đạo chứ không phải người ma đạo. Hành xử không kiêng dè gì như thế sẽ chỉ rước lấy tai họa.”
Trong nguyên tác, Bùi Ngọc chính là vì quá ngông cuồng, gây thù chuốc oán khắp nơi trong Tu chân giới. Đến khi Bùi gia sa sút, hắn liền trở thành kẻ không chốn dung thân, chết không ai đoái hoài.
Tần La Phu tuy là xuyên thư, nhiệm vụ là sửa chữa cốt truyện chứ không phải công lược nhân vật chính. Nhưng sau khoảng thời gian đồng hành, nàng không nỡ trơ mắc nhìn Bùi Ngọc bước vào kết cục bi thảm như sách gốc.
“Đệ mới hai mươi tuổi đã Kim Đan, Bùi gia lại có thế lực, sư tôn là Linh Châu Đạo Tôn của Thiên Diễn Tông, mấy kẻ tầm thường kia sao lay nổi đệ?” Thiếu niên ngạo nghễ, không biết vận mệnh sẽ chuyển bánh thế nào.
Tần La Phu mỉm cười nhẹ, sáng như ánh dương buổi sớm, dịu như hoa sen vừa hé.
Chưa từng trải sự đời, sao có thể ghi nhớ bài học?
Nàng cảm thấy Bùi Ngọc vẫn quá đơn thuần. Nhưng chẳng còn nhiều thời gian nữa, Bùi gia sắp gặp nạn, hắn buộc phải trưởng thành thật nhanh.
Trong lúc Bùi Ngọc đang ngỡ ngàng, một đạo kiếm quang chợt lóe lên, thẳng tắp bổ tới.
Bùi Ngọc đột nhiên lùi về sau, nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu. Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị kiếm khí sắc bén đánh trúng, quỳ sụp xuống đất, oa một tiếng phun ra một ngụm máu.
Cổ chợt lạnh, lọt vào mắt hắn là một thanh sương hoa kiếm ánh lên hàn ý.
Thân kiếm trôi chảy, điêu khắc những hoa văn phức tạp, mang theo khí tức cổ xưa thần bí.
Hắn từng nghe sư tôn nói, sư tỷ Quy Nghi có thanh thần kiếm thượng cổ tên là Ngạo Tuyết. Kiếm này cao ngạo, ngàn vạn năm chỉ từng nhận hai chủ nhân, một là Thần nữ Sáng Thế, hai là sư tỷ hắn.
Lần theo thân kiếm nhìn lên, là sư tỷ lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt nàng từ trên cao nhìn xuống, tựa như nhìn thấu mọi suy nghĩ hắn giấu trong lòng.
Đầu ngón tay hắn run lên, tim đập như nổi trống, náo loạn như nai con hoảng hốt.
Hắn không hiểu vì sao sư tỷ lại ra tay với mình, trong lòng uất ức muốn khóc: “Sư tỷ…”
“Không được khóc.” Giọng nàng lạnh như băng.
Bùi Ngọc giống như đứa trẻ phạm lỗi, dù tủi thân đến mấy vẫn cố nhịn nước mắt.
“Ta là sư tỷ đệ, tất nhiên sẽ không thật sự ra tay. Nhưng người ngoài thì sẽ không nương tay như vậy.”
Tần La Phu rút kiếm, ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay trắng ngần chạm nhẹ lên vết máu nơi cổ hắn.
““A Ngọc, đệ cần phải biết ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn. Chỉ có thực lực thật sự mới là chỗ dựa, mới có thể bảo vệ chính mình.”
Ngón tay nàng dịu dàng, nơi nàng chạm vào dâng lên cảm giác tê dại. Bùi Ngọc cắn môi dưới, cố nuốt xuống âm thanh lạ sắp bật ra.
“A Ngọc đã là người xuất sắc trong số đồng lứa, bọn họ đều không thể chống đỡ quá mười chiêu trong tay đệ.. Nhưng ngươi phải nhớ, đối thủ của ngươi không chỉ là người đồng lứa, tam giới thiếu gì thiên tài.”
Tần La Phu đứng dậy, cầm kiếm, quay lưng về phía hoàng hôn rực đỏ. Gió thổi tung mái tóc đen, đai lưng bay nhẹ theo gió.
Ánh chiều tà phủ khắp chân trời, rực rỡ như lửa, nhưng vẫn không bằng nàng.
“Ngươi phải đứng trên mây cao, nắm giữ vận mệnh của chính mình.” Không phải giống như nguyên tác, chết trong hoang mạc, chẳng ai hay.
Bùi Ngọc mê mẩn nhìn nàng: “A Ngọc… Đã hiểu.”
Tần La Phu quay đầu lại, còn tưởng nàng ra tay nặng quá, làm hắn tổn thương: “A Ngọc, sư tỷ đả thương ngươi như vậy, ngươi có giận ta không?”
“Không giận.” Bùi Ngọc lắc đầu, “A Ngọc biết sư tỷ là vì muốn tốt cho đệ. Tỷ không muốn đệ đi lạc đường, đệ sao trách tỷ được.”
“Hơn nữa…” Ánh mắt hắn tối lại, giọng khàn khàn: “Chỉ cần là do sư tỷ cho, A Ngọc đều chịu được.”
Nói xong, gương mặt đã đỏ ửng đến mức có thể luộc chín một con vịt.
Tần La Phu: “…”
Thiếu niên mặt đỏ bừng, trong mắt phủ đầy thủy quang.
Nàng lại không nhịn được cảm thán, Bùi Ngọc thật sự sinh ra một đôi mắt quá nhiều tình ý, nhìn ai cũng như đưa tình.
Nàng đưa tay kéo hắn lại, đặt một lọ kim sang dược vào tay hắn. “Lát nữa nhớ bôi thuốc, nghỉ ngơi cho tốt.”