Tần La Phu gật đầu, nâng kiếm lên, lướt không trung mà đi. Bùi Ngọc theo sát phía sau, trước khi rời đi còn hung hăng liếc xéo hai chủ tớ một cái.
Thiếu niên áo lục nghĩ thầm, người này đúng là hung dữ quá đi.
Tề Dự không dám phản kháng gì lúc đó, đến khi đối phương đi khuất mới lầm bầm, vẻ mặt bất mãn:
“Thật là xui xẻo tám đời, máu cũng đổ rồi…”
“Công tử, xem ra thầy tướng số hôm nọ nói đúng thật, gần đây ta đen đủi đến phát khóc, hu hu…”
Dung Liên bật cười:
“Chỉ là một hiểu lầm, tiên sư Thiên Diễn Tông sẽ không ra tay với phàm nhân như chúng ta đâu.”
Tề Dự không thể tin được, trợn tròn mắt:
“Công tử, sao người lại giúp họ nói chuyện, vừa nãy vẻ ngang ngược vô lý của hắn người lại không thấy sao?”
“Ngươi có biết người bên cạnh vị công tử kia có thân phận là gì không?”
“Thân phận gì, chẳng lẽ là đệ tử ký danh của vị trưởng lão nào đó trong Thiên Diễn Tông ư?”
Dung Liên lắc đầu: “Nàng là đệ tử duy nhất của Thanh Liên Kiếm Tôn Thiên Diễn Tông, cũng là chưởng môn tương lai của tông môn.”
Tề Dự không kìm được hít một hơi khí lạnh, không dám tin:
“Nàng, nàng chính là thiên tài tuyệt thế năm hai mươi tuổi đã đạt đến Nguyên Anh, người sở hữu kiếm cốt bẩm sinh, kiếm chủ của đệ nhất thần kiếm thiên hạ Tần La Phu…?”
Hắn nói không nổi nữa. Gặp được loại thiên chi kiêu nữ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thật đúng là vượt quá sức chịu đựng.
Sau một hồi lâu mới miễn cưỡng tiếp thu được sự thật, Tề Dự nhìn y phục đơn bạc của công tử nhà mình, lo lắng vô cùng:
“Công tử, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây.”
Người dưới màn che chậm rãi gật đầu. Gió nhẹ phất qua, khăn che mặt khẽ hất lên một góc, lụa mỏng mềm mại lướt qua cằm trắng nõn, đôi môi đỏ thắm dường như là trái cấm bí ẩn nơi tăm tối, dẫn dụ người ta khám phá.
Tề Dự nhìn có chút mê mẩn, công tử nhà hắn thật sự quá đẹp, trên đời này chỉ sợ không còn dung nhan nào sánh được với công tử.
…
“Sư tỷ, tỷ có phải đang giận không?” Bùi Ngọc thấy Tần La Phu dừng lại, không nhịn được hỏi.
Tần La Phu nhìn hắn một cái, không đáp. Trong đôi mắt hoa đào kia là một mảnh tĩnh lặng, rõ ràng sinh ra với ánh nhìn như mê hoặc thế gian, nhưng cả người lại như nước trong suối, không thứ gì có thể khuấy động nổi gợn sóng.
Bùi Ngọc hoảng hốt trông thấy rõ: “Sư tỷ, đệ đã làm sai ở đâu người cứ nói với đệ, đừng không để ý đến đệ.”
Thiếu niên nắm lấy góc áo nàng, vành mắt đỏ hoe.
Tần La Phu thở dài, đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi khỏi lông mi của hắn.