Hắn lập tức đứng yên, không dám nhúc nhích.
Tần La Phu chắp tay nhìn mọi người xung quanh: “Xin thứ lỗi. Gia đệ từ nhỏ được nuông chiều quá đà, làm hỏng hứng thú của chư vị là lỗi của chúng ta. Ta thay mặt đệ đệ, xin mọi người lượng thứ.”
Giọng nàng nhẹ nhàng như suối mát, khiến đám đông đang ồn ào cũng lắng lại.
Nhưng gã mặt rỗ vẫn chưa chịu buông tha, hét lớn: “Hừ, tiên sư Thiên Diễn Tông uy phong thật lớn, chỉ một câu kiêu căng liền muốn dĩ hòa vi quý, thế nào, đệ tử Thiên Diễn Tông các ngươi đều ngang ngược vô lý như vậy sao?”
“Ngươi là cái thứ gì, dám nói chuyện như vậy với sư tỷ của ta.” Ánh mắt Bùi Ngọc lạnh băng, một đạo chưởng phong phiến đi, người mặt rỗ trực tiếp bị đánh bay, phun ra một ngụm lớn máu, đầu nghiêng sang một bên thế nhưng đã không còn hơi thở.
Đám người tức khắc xôn xao, “Giết người, giết người.”
Tần La Phu nhíu mày, nhìn về phía Bùi Ngọc. Bùi Ngọc không thể tin được, “Không thể nào, ta căn bản không có dùng sức.”
Thấy cảnh tượng sắp không thể kiểm soát, Tần La Phu đưa Bùi Ngọc bay lên giữa không trung.
Bùi Ngọc tuy ngang ngược nhưng không phải kẻ không có đầu óc, rất nhanh liền ý thức được mình bị người ta gài bẫy. Lại vừa thấy trong đám đông có mấy người lấm la lấm lét muốn thừa nước đục thả câu, liền giận sôi máu.
Đám yêu quái, đừng tưởng rằng khoác da người là có thể che giấu trời biển.
Hắn giơ tay lên, mấy lá bùa liền xuất hiện trong tay, “Thiên địa vạn vật, ứng biến vô đình, trừ tà trói mị!”
Chỉ thấy mấy người bị lá bùa đánh trúng thân thể tức khắc bành trướng gấp hai ba lần, lộ ra răng nanh hung mãnh, rõ ràng là tướng mạo yêu vật.
“Ta nói sao lại giúp yêu vật nói chuyện, hóa ra các ngươi cùng là một lũ!.” Bùi Ngọc cười lạnh một tiếng, rút kiếm tiến lên. Chẳng mấy chốc liền chém tất cả yêu vật dưới kiếm.
Đầu yêu vật ục ục lăn xuống đến bên chân, thiếu niên áo lục hoảng sợ, thân mình áp sát về phía nam tử bên cạnh.
Tần La Phu ngẩng mắt nhìn về phía nam tử, tấm màn che dày đặc che khuất khuôn mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét.
211 trong thần hải vui vẻ nhắc nhở, “Đinh, nam chính số một Dung Liên online!”
Đang mở khóa giao diện nhân vật
Họ tên: Dung Liên
Thân phận: Linh tộc thiếu chủ
Tu vi: ???
Độ hảo cảm: ???
Giá trị hắc hóa: ???
Giá trị thiện cảm : 1/100 (Bèo nước gặp nhau)
Tần La Phu:" …… Một dãy dài dấu chấm hỏi này là có ý gì?
211 ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Giá trị thiện cảm tăng lên mới có thể mở khóa thêm nhiều thông tin.”
Thú thật giao diện này cho nàng một loại dự cảm không lành.
Dường như biết được ý nghĩ của Tần La Phu, 211 nhịn không được cười gượng vài tiếng. “Ta… Ta thật sự chỉ là hệ thống thăng cấp mà thôi.”
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Tần La Phu, Dung Liên khẽ gật đầu.
“Sư tỷ!” Bùi Ngọc mạnh mẽ nắm chặt tay nàng, Tần La Phu nhìn về phía hắn.
Bùi Ngọc mím môi, “Yêu vật đã bị ta giải quyết rồi.”
Tần La Phu ừ một tiếng, ánh mắt ngược lại nhìn về phía thiếu niên áo lục đầu tiên lên tiếng.
Thiếu niên áo lục run rẩy, siết chặt tay áo người bên cạnh: “Ta không phải yêu, đừng giết ta… Công tử cứu ta…”
“Kẻ nào giấu đầu hở đuôi, sao không dám dùng gương mặt thật mà gặp người.” Bùi Ngọc khoanh tay, vẻ mặt không thiện nhìn Dung Liên.
Nam tử dưới màn che khẽ ho một tiếng, hơi thở mong manh: “Kẻ hèn mấy ngày trước vô ý cảm nhiễm phong hàn, thân thể chưa khỏi hẳn không chịu được gió, mong rằng công tử thứ lỗi.”
“Ma ốm.” Bùi Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Sư tỷ, các sư đệ gửi thư, chúng ta có nên đến hội hợp với bọn họ không?”