Thành Đinh Lan người đông náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, dòng người chen chúc nối dài khắp các ngả đường. Bùi Ngọc một thiếu niên vẫn như thiếu niên mới lớn chưa hiểu chuyện đời, không ngừng kéo tay Tần La Phu dạo khắp đông tây.
“Sư tỷ, ta muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Sư tỷ, cây trâm này đẹp quá, rất hợp với tỷ.”
“Sư tỷ, hình nhân nhỏ này giống như thật vậy, có ăn được không?”
“Sư tỷ sư tỷ, mau nhìn đi! Hai người giấy kia đang động đậy kìa!”
Thấy Bùi Ngọc sắp nhào tới sân khấu múa rối bóng ở cuối đường, Tần La Phu vội túm lấy tay hắn: “A Ngọc, không được. Nếu ngươi xông vào sẽ làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của người ta.”
Bùi Ngọc bị sư tỷ nắm tay, đỏ mặt, khẽ chu môi vẻ không phục.
Tần La Phu dắt hắn đến trước sân khấu múa rối bóng, hai người ngồi lên ghế gỗ nhỏ giữa đám người đang xem.
Trên sân khấu là tích truyện Bạch Xà, Bạch Xà và Thanh Xà biến thành hai nữ tử xinh đẹp, gặp gỡ và yêu Hứa Tiên một phàm nhân hiền lành.
Xem được một lúc, Bùi Ngọc không nhịn được lầm bầm: “Tên Hứa Tiên này đúng là ngốc quá đi. Bị hai con rắn chơi xoay vòng mà còn tưởng gặp vận đào hoa.”
“Còn có cái gì mà người với yêu, làm sao có thể kết thân rồi sinh con chứ? Rõ ràng là trái Thiên đạo.”
Yêu tộc cùng người phàm sinh con, phần lớn là thể chất yếu ớt, sống chẳng bao lâu. Ở yêu vực nơi thực lực là tất cả nửa yêu luôn bị khinh rẻ. Nhân gian cũng chẳng dễ gì, nửa yêu mang đặc điểm kỳ dị, bị xem như dị chủng, người người muốn xua đuổi. Cả hai giới đều chẳng chấp nhận.
“Bạch Xà tu luyện cả ngàn năm, sắp hóa tiên lại đi mê muội vì tình, tự hủy đạo hạnh, đúng là ngu xuẩn.”
Quanh sân khấu, không ít người vây lại. Vài cô nương vì tình yêu cảm động mà rưng rưng nước mắt. Trong bối cảnh đó, lời của Bùi Ngọc lập tức trở nên “phản cảm”.
“A Ngọc, đi xem thì yên lặng xem.” Tần La Phu nhẹ giọng nhắc nhở.
Hắn lập tức im bặt. Nhưng chưa ngồi được bao lâu, đã lại dựa sát vào nàng, thầm thì: “Sư tỷ, lúc Hứa Tiên bị vu oan trộm bạc đạo quán, đáng ra nên nghi ngờ Bạch Xà. Vậy mà vài lời ngon ngọt liền bị gạt, thế chẳng phải quá ngu sao?”
Nghe giọng điệu của Bùi Ngọc, hình như hắn thấy ai yêu yêu quái đều là kẻ ngốc. Tần La Phu thật chẳng biết phải giải thích ra sao cái gọi là tình yêu vĩ đại.
Truyền thuyết Bạch Xà chỉ là tích xưa hậu nhân dựng nên để làm vui cho người đời, Bùi Ngọc kẻ thẳng tính, đầu óc đơn giản lại coi là thật
“Yêu tộc không có ai là thứ tốt.” Hắn bĩu môi.
Bùi Ngọc từng bị yêu tộc bắt giữ, trải qua nhiều tháng trong yêu vực chịu đủ tra tấn. Hắn ghét yêu tộc tận xương, cũng chẳng có lời tốt đẹp nào để nói.
Chưa đợi Tần La Phu đáp lại, một thiếu niên mặc áo xanh đã mở miệng phản bác:
“Công tử nói vậy là không đúng. Người có người tốt, yêu cũng có kẻ lành. Không thể vì vài kẻ ác mà vơ đũa cả nắm.”
Thiếu niên ấy mặc áo vải xanh non, gương mặt thanh tú, đôi má còn phúng phính non nớt.
“Ngươi là ai?” Bùi Ngọc trước nay chỉ nghe lời đại sư tỷ, với người khác thì chẳng nể nang. “Ta đang nói chuyện với sư tỷ của ta, ngươi xen miệng vào làm gì?”
Thiếu niên kia nghẹn họng. Bùi Ngọc rõ ràng chẳng nói chuyện đạo lý.
“Nếu công tử không hiểu được tình cảm giữa Hứa Tiên và Bạch Xà thì thôi, đâu cần rao rống ra giữa chốn đông người, làm ảnh hưởng người khác xem diễn?”
“Thời đại gì rồi mà còn có kẻ kỳ thị yêu tộc? Nhân giới và yêu giới ký kết hòa ước hơn hai trăm năm rồi đó!” một cô nương bất mãn chen vào.
“Đúng vậy! Phải chờ cả tháng mới được xem vở này, công tử không thích thì thôi, cần gì phá hứng người khác?”
“Miệng của tiểu gia ta muốn nói gì thì nói, không cần các ngươi dạy! Nói gì nhân yêu hòa bình chung sống, gặp yêu vật còn chẳng phải mấy người các ngươi bỏ chạy đầu tiên à? Giờ còn giả bộ đạo lý?”
“Ngươi đừng quá cuồng vọng, múa rối bóng mọi người đều đang xem, ngược lại là ngươi một mình ở đây cãi vã ầm ĩ, làm mất hứng mọi người.” một người khác cãi lại.
Bùi Ngọc đặt chân lên bàn, từ tay áo rút ra một thanh đoản kiếm sáng loáng: “Được thôi, hôm nay sân khấu này tiểu gia bao rồi. Các người miễn xem!”
“Ngươi… tiên sư Thiên Diễn Tông quả thực khinh người quá đáng. Sư tôn của ngươi có thể dạy dỗ ra loại đệ tử kiêu căng ương ngạnh như ngươi, chắc hẳn cũng là hạng người vô đức vô năng.” Người mặt rỗ chỉ tay vào Bùi Ngọc, mắng chửi ầm ĩ.
“Một kẻ phàm nhân miệng lưỡi lại lợi hại thật.” Bùi Ngọc vẻ mặt khó coi, tay đặt lên vỏ kiếm: "“Loại sâu kiến như ngươi, chỉ cần một kiếm là xong, cần gì nói nhiều.”
Tần La Phu nhanh tay giữ lại, truyền âm vào tai: “A Ngọc, không được làm bậy!.”