Bùi Ngọc chạy tới dưới tàng cây nơi Tần La Phu đang nhắm mắt dưỡng thần, tay nâng lên một túi quả dại: “Sư tỷ, đây là quả ta vừa hái, người nếm thử xem.”
Tần La Phu mở mắt, thấy thiếu niên đôi mắt sáng long lanh, ánh lên vẻ mong chờ. Nàng đưa tay nhận lấy, thong thả nhấm nháp.
Quả ngọt vỡ tan nơi đầu lưỡi, mùi thơm dịu lan khắp khoang miệng.
Người tu đạo vốn kiêng vị dục, nhưng Bùi Ngọc lại tựa hài đồng, rất thích đồ ngọt.
“Sư tỷ, có ngon không?” Thiếu niên chớp mắt hỏi.
Bùi Ngọc tóc đen, môi đỏ, thân khoác huyền y, vóc dáng gọn gàng. Gió nhẹ thổi tung mấy sợi tóc trước trán, để lộ gương mặt trẻ trung. Đôi mắt đen ánh nước, sáng long lanh như ngọc.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn khẽ cười, đối diện nàng không chớp mắt.
Tần La Phu thu tầm mắt lại: “Cũng được.”
Bùi Ngọc vui ra mặt: “Quả dại thế gian phần nhiều chua chát. Quả này ta phát hiện ở ven núi, còn may là sư tỷ thích.”
Ánh mắt nàng liếc qua, lập tức phát hiện trên tay hắn có một vết trầy nhỏ. Lông mày khẽ nhíu: “Đưa tay ra ta xem.”
Bùi Ngọc lập tức giấu tay ra sau: “Chỉ là vết thương nhỏ, ta xử lý rồi.”
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt kiên quyết.
Biết nàng nói một là một không hai, hắn đành chậm rãi đưa tay ra.
Bàn tay trắng trẻo của thiếu niên có một chỗ trầy da, quanh mép vết thương vẫn còn máu rỉ ra.
“Đây là ngươi nói đã xử lý xong?” Tần La Phu nhếch môi cười lạnh, nhưng tay lại nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
Bùi Ngọc chăm chú nhìn nàng, trong lòng như ngâm mật ngọt, tay cũng chẳng còn thấy đau.
“Ngươi đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, sao còn hấp tấp vụng về như trẻ con vậy?”
“Ta không phải trẻ con. Năm nay ta mười tám.”
“Trẻ con biết đau còn khóc. Ngươi mười tám tuổi mà đến vết thương cũng không biết tự xử lý.”
Bùi Ngọc có chút bực, trừng mắt lườm nàng, định thu tay lại.
“Ngươi làm gì?” Tần La Phu giữ chặt tay hắn, không cho rút về.
“A Ngọc cũng biết băng bó, tự ta làm được.”
“Nghe lời một chút.” Tần La Phu thở dài bất đắc dĩ: “Để sư tỷ băng bó cho ngươi một lần được không?”
Thiếu niên không giãy nữa, ngoan ngoãn để nàng xử lý.
Bàn tay trắng ngần của nàng khéo léo cuốn lấy băng gạc. Dưới tán cây, nắng xiên chéo chiếu rọi, một đen một trắng đan xen, lặng lẽ bao bọc lấy hai người.
“Sư tỷ, ta có phải rất vô dụng không? Đi hái quả mà cũng bị thương, lại còn phiền tới người.”
“Quả thực vô dụng.” Tần La Phu thản nhiên gật đầu.
Bùi Ngọc sững sờ, trong lòng có chút ấm ức: “Sư tỷ…”
“Cho nên, A Ngọc phải nhanh chóng lớn lên, đừng để bản thân bị thương dễ dàng như vậy nữa. Nếu không, người thân sẽ đau lòng.”
“Sư tỷ… vậy người có đau lòng vì ta không?”
Tần La Phu dừng lại, nhẹ giọng: “A Ngọc là sư đệ của ta, đương nhiên ta sẽ đau lòng.”
Khóe môi Bùi Ngọc khẽ cong lên, ánh mắt sáng rỡ. Nhưng sợ bị phát hiện, hắn vội vàng chuyển đề tài.
“Sư tỷ, cách đây không xa là thành Đinh Lan. Chúng ta nên vào thành trong hôm nay.”
“Tỷ tỷ,” giọng 211 vang lên trong đầu nàng, “kiểm tra dò được khí tức của nam chính thứ nhất Dung Liên, hắn đang ở thành Đinh Lan. Chúng ta cần hoàn thành cốt truyện phó bản ở đó.”
Tần La Phu, pháp danh Quy Nghi. Là đệ tử chân truyền của Thanh Liên Kiếm Tôn, thủ tịch đệ tử Thiên Diễn Tông, chưởng môn tương lai.
“Không cần vội. Trước nghỉ lại đây một đêm, ngày mai hãy vào thành.”