Trong rừng sâu rậm rạp, một trận giao chiến kịch liệt đang diễn ra. Một nữ tử áo trắng dáng người mảnh khảnh, tay cầm trường kiếm, thân ảnh lơ lửng giữa không trung, sắc mặt nhíu chặt vì đau đớn.

“Quy Nghi sư tỷ, cẩn thận!” Một tiếng quát lớn vang lên, kéo sự chú ý của Tần La Phu quay về. Nàng lập tức mở mắt, phóng nhanh thanh kiếm trong tay. Kiếm khí sắc bén xé gió lao đi, thế như chẻ tre.

Con cự mãng toàn thân đen kịt bị kiếm khí bổ trúng, bụng lập tức bị rạch ra một đường sâu hoắm. Nó gầm rống phẫn nộ, thân thể khổng lồ giãy giụa điên cuồng, chiếc đuôi quét qua khiến cây cối đổ rạp, đất đá rung chuyển.

Tần La Phu vội vàng lui lại. Con mãng xà bị chọc giận triệt để, miệng phát ra âm thanh trầm đục như vọng từ vực sâu địa ngục, khiến kẻ nghe sởn gai ốc.

Đôi mắt đỏ như máu của nó gắt gao nhìn chằm chằm nhân loại nhỏ bé phía trước, trong đáy mắt ngập tràn phẫn nộ và sát khí, như muốn nuốt nàng sống.

Một thiếu niên áo đen lao tới đứng bên Tần La Phu, nét mặt tuấn tú hiện rõ lo lắng.

“Sư tỷ, người không sao chứ?”

“Không sao.” Tần La Phu không rời mắt khỏi cự mãng đang lăm le lao tới, trầm giọng dặn: “A Ngọc, lát nữa nghe lệnh ta.”

Cự mãng gầm lên, há to chiếc miệng đầy răng nhọn lao thẳng tới hai người.

Nhưng ở đây lại không có ai là người thường . Hai thân ảnh phi thân tránh thoát, đáp vững trên tán cây gần đó.

“Sư đệ, nhắm vào đôi mắt của nó.” Tần La Phu nghiêm giọng, giơ kiếm dựng giữa không trung. Lưỡi kiếm ánh bạc dưới nắng sớm, lấp lánh sát khí.

A Ngọc xuất kiếm theo sát, kiếm khí như cầu vồng, từng chiêu nhắm thẳng mắt cự mãng, ra tay tàn độc không lưu tình.

Hắn cùng mấy vị sư huynh đệ xuống núi rèn luyện, không ngờ gặp phải con huyền âm cự mãng ăn thịt người tu hành này. Súc sinh ấy do ăn quá nhiều người tu tiên mà biến dị, khiến họ nhất thời không ứng phó nổi.

May mà Quy Nghi sư tỷ không yên tâm nên đi theo. Nếu không, hôm nay e rằng cả bọn đã mất mạng.

Trên không trung, nữ tử áo trắng tung người thi triển kiếm thuật như thần. Hư ảnh kiếm pháp chằng chịt như mưa, áp thẳng về phía mãng xà. Nó gào lên đau đớn, điên cuồng giãy giụa. Cái đuôi khổng lồ vung lên quét thẳng về phía Tần La Phu.

Nàng tay kết ấn, ngữ chú vang lên rõ ràng:

“Thiên địa huyền hoàng, đạo pháp tự nhiên. Phục ma hàng yêu, phổ cáo vạn linh. PHÁ!”

Máu tuôn như suối, đuôi rắn nổ tung thành những đoá huyết hoa lớn. Cự mãng bị trọng thương, điên cuồng lao về phía kết giới dẫn tới nhân gian.

Thấy vậy, Tần La Phu tung người dẫm thẳng lên đầu rắn.

Mãng xà cảm nhận được có người giẫm trên đầu mình thì phát điên, điên cuồng lắc lư, hòng hất kẻ trên người xuống.

Thế nhưng thân thể nữ tử kia như mọc rễ trên đầu nó, mặc cho nó lắc đến thế nào cũng không suy chuyển.

“Ngươi điên đủ chưa? Bây giờ đến lượt ta.” Giọng nàng lạnh lùng vang lên như chuông tang.

Không biết từ khi nào, bầu trời phủ một tầng âm u, sấm sét bắt đầu rít gào.

Một tay nàng giơ kiếm, dẫn thiên lôi oanh tạc. Lôi quang như có linh trí, tránh khỏi thân ảnh nàng, thiên hỏa chạm tới vạt áo cũng lập tức tắt ngúm.

Ba đạo thiên lôi giáng xuống, thân thể mãng xà nổ tung, da thịt be bét, sắp sụp đổ.

Tần La Phu điểm mũi chân lướt tới, kiếm rạch ba tấc dưới đầu mãng xà. Lưỡi kiếm xoay nhẹ, moi ra một viên yêu đan màu đen. Vài giọt máu văng lên mặt nàng, thân mãng xà ầm ầm ngã xuống đất.

Nàng nhẹ nhàng hạ xuống, dáng vẻ điềm đạm như thần nữ giáng trần, nếu bỏ qua lớp máu me đầy mình.

Đám đệ tử Thiên Diễn Tông bị đánh đến không còn sức chống đỡ chỉ biết ngơ ngác nhìn vị sư tỷ áo trắng kia, mặt đỏ bừng không nói nên lời.

“Quy Nghi sư tỷ, người không bị thương chứ?” A Ngọc cười hì hì chạy tới.

“Không sao.” Tần La Phu ném cho hắn một chiếc khăn tay, “Lau mặt đi.”

A Ngọc sờ sờ mặt, phát hiện đầy vệt máu, nhận khăn rồi vui vẻ đuổi theo bóng nàng rời đi. Hắn đỏ mặt, cẩn thận nhét chiếc khăn vào ngực áo, bước chân nhẹ nhàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play