Châu Ngọc thần sắc điên dại, cắn răng nghiến lợi: “Là ả… là ả đã hại chết tỷ tỷ của ta!”
Tần La Phu lặng im, chỉ bình thản nhìn Châu Ngọc đang chìm trong cơn cuồng loạn.
“Gia đình ta vốn bị nước lũ cuốn trôi, cha và mẹ đều chết trong dòng nước. Ta và tỷ tỷ dựa nhau sống qua ngày. Tỷ ta vì nuôi sống ta kẻ chỉ biết kéo chân nàng không tiếc thân mình bán mình làm nô tỳ, vào Tưởng phủ làm việc.”
“Nào ngờ trong một lần quét tước lầu các, tỷ ta bị lão gia Tưởng phủ để mắt tới, sau đó cưỡng ép.”
“Lâm Dư biết chuyện, nổi trận lôi đình. Ả không chỉ đánh tỷ ta đến nửa sống nửa chết, cuối cùng còn ném tỷ ta cho đám ăn mày, để họ làm nhục đến chết, rồi chỉ dùng một chiếc chiếu bọc lại, ném thẳng ra khỏi cửa phủ.”
“Nàng đã làm những chuyện tàn độc như thế, ta chẳng lẽ không nên hận sao?” Đôi mắt Châu Ngọc đỏ bừng, tóc tai rối bời vì xúc động.
“À phải,” nàng cười lạnh, “các ngươi là do Lâm Dư mời tới, đương nhiên đứng về phía ả. Đều là một giuộc.”
“Ha ha ha… Buồn cười thật đấy.”
“Người tốt thì nghèo hèn, cùng đường tuyệt lộ. Kẻ ác thì phất lên, gặp đâu cũng có kẻ giúp sức. Các ngươi, những kẻ tu tiên cao cao tại thượng, chỉ biết làm ngơ trước cái ác.”
“Chính nghĩa ở đâu? Lẽ phải ở đâu?”
Tần La Phu mím môi, vẫn không đáp lời.
Thấy thế, Châu Ngọc như phát điên: “Bộ dáng như vậy mới là thật sao? Các ngươi người tu tiên quả thực giả dối đến cùng cực!”
Tần La Phu rốt cuộc ngẩng đầu, giọng điệu nghiêm túc:
“Thiên địa vô tình, coi vạn vật như chó rơm. Ta và ngươi, đều là con dân trong trời đất, bị thiên luật ràng buộc. Có nhiều việc, không thể tùy tiện can dự.”
“Ngoài ra, ta không phải người của Lâm Dư.”
Châu Ngọc cười khẩy: “Nói thì hay lắm.”
“Nói đi, dựa vào đâu mà ta phải chịu cảnh khổ như thế này?” Giọng nàng bắt đầu vỡ ra, ánh mắt lóe lên ác độc. “Ngươi từng phải trôi dạt đầu đường, từng bị xé sạch quần áo, bị người giẫm đạp như rác rưởi chưa? Chưa từng! Cho nên ngươi không hiểu.”
“Nỗi khổ của phàm nhân, các ngươi chỉ xem như trò cười!”
Nàng bất ngờ lao lên túm lấy vai Tần La Phu, xô đẩy mạnh mẽ. Y phục trước ngực nàng cũng bị kéo loạn.
Tần La Phu không đẩy nàng ra, chỉ xoa trán thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ:
“Làm vậy, có dễ chịu hơn không?”
Ánh mắt nàng yên tĩnh mà bao dung, không chút phiền chán, như thể một thần minh hiền hậu ôm lấy chúng sinh trong cõi loạn thế.
Động tác của Châu Ngọc chợt khựng lại, nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong mắt đầy mâu thuẫn.
“Ta biết ngươi khổ, phát tiết ra được là tốt rồi.”
“Làm bộ làm tịch!” Châu Ngọc nghiến răng: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi chính là muốn lừa lấy tín nhiệm của ta. Ta sẽ không tin ngươi!”
Tần La Phu: “…”
Châu Ngọc lùi lại vài bước, ánh mắt căm hận: “Hy vọng tiên sư cả đời cao cao tại thượng, đừng bao giờ phải rơi vào hoàn cảnh như ta. Nếu không…”
Tần La Phu mặt không biểu cảm: “Nếu không thì thế nào?”
“Nếu không, ngươi sẽ bị những kẻ oán độc như ta ăn sống nuốt tươi!” Châu Ngọc phá lên cười, tiếng cười điên loạn không chút bình thường.
Tần La Phu nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”
Nhưng Châu Ngọc không đáp, chỉ vừa cười vừa hát khúc gì đó, sau đó nhảy nhót rời đi.
Tần La Phu đứng tại chỗ, tuy rằng lời Châu Ngọc đầy oán hận với Lâm Dư, nhưng nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Còn cả con mèo đen kia…
Không ổn!
Mèo đen không thấy đâu cả!
Nàng nhớ rõ lúc Châu Ngọc rời khỏi phủ vẫn còn ôm theo nó. Nhưng vừa rồi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tần La Phu lập tức đuổi theo, nhưng chẳng rõ Châu Ngọc dùng cách gì, chỉ trong chớp mắt đã mất hút.
Nàng thả thần thức ra cũng không thể truy được tung tích, chỉ cảm nhận trong không khí có dao động rất nhỏ.
Ánh mắt Tần La Phu thoáng trầm xuống, là pháp khí cấp Nguyên Anh!