“Sư tỷ, người lý gì tới kẻ điên kia? Tông môn chỉ bảo chúng ta trừ yêu, đâu có nói phải quản chuyện nhà của bà ta.”

"Ta cứ thấy trong chuyện này có điều bất thường." Tần La Phu lắc đầu.

"Tính tình của bà ta, lần này tám phần là do làm nhiều việc ác nên rước họa vào thân." Bùi Ngọc hờ hững nói, hiển nhiên chẳng mấy thiện cảm với Tưởng gia.

Từ khi bọn họ đặt chân đến thành Đinh Lan đã nghe đồn Tưởng phu nhân thích ngược đãi nam đồng, trong hậu viện nuôi không ít thiếu niên mỹ mạo.

Nếu không phải vụ này có liên quan đến yêu vật, hai người đã chẳng đặt chân đến đây.

“Dù sao thì, chuyện yêu vật vẫn phải điều tra đến cùng. Nhiều người vô tội chết oan như vậy, sao có thể mặc kệ?”

"Sư tỷ, ta cảm thấy thái độ của Tưởng phu nhân với Châu Ngọc không đơn giản." Bùi Ngọc trầm tư, “Vừa rồi bà ta nói với Châu Ngọc mấy câu, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.”

Tần La Phu dừng bước, nhìn về phía núi giả nơi xa, nơi ấy có một nữ tử đang ngồi khóc thút thít.

Bùi Ngọc nhìn theo ánh mắt sư tỷ, quả nhiên là Châu Ngọc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bùi Ngọc lập tức hiểu ý, liền giấu kín khí tức, lặng lẽ rời đi.

"Ngươi hãy điều tra kỹ về quá khứ của nàng." Tần La Phu lạnh nhạt dặn dò rồi đi thẳng tới chỗ Châu Ngọc.

Gió nhẹ phất qua mặt, mang theo hương lạnh của sương sớm.

Châu Ngọc hai mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh hốc mắt, dáng vẻ đáng thương.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngoảnh lại, vừa thấy là Tần La Phu liền lập tức quay mặt đi.

Tần La Phu ngồi xuống bên cạnh, đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

"Tần tiên sư đến là để chê cười ta sao?" Châu Ngọc không nhận khăn, lời nói có phần cay nghiệt.

"Vì sao ta phải chê cười ngươi?" Tần La Phu ngạc nhiên: “Người khác khóc, lẽ ra nên được an ủi, vì sao lại phải chê cười?”

Châu Ngọc nghẹn lời. Lúc này mới chợt nhận ra tiên sư xuất thân từ Thiên Diễn Tông không có những định kiến tục khí.

Nhưng trên thế gian này, sao có thể có sự quan tâm nào đến bất ngờ như vậy?

“A, Tần tiên sư tìm nô tỳ là muốn hỏi gì? Chỉ cần nô tỳ biết, sẽ nói không giấu.”

“Trước mặt ta không cần xưng là 'nô tỳ'.”

Tần La Phu cẩn thận dùng khăn lau nước mắt cho nàng. “Vì sao bà ta đánh ngươi?”

“Làm người hầu, chọc phu nhân không vui thì bị đánh, có gì là lạ?”

"Nói dối." Tần La Phu không chút do dự phản bác. “Ngươi hận bà ta.”

Châu Ngọc giật mình, ánh mắt dần trở nên sâu lạnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nữ tu trẻ tuổi trước mặt.

Tiên sư trẻ tuổi, da trắng như tuyết, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu, tựa như tuyết liên trên đỉnh núi, vừa thanh lãnh vừa tĩnh lặng.

Thân hình cao gầy, lưng thẳng như kiếm, toàn thân tỏa ra khí chất thanh cao khiến người đối diện bất giác cảm thấy hổ thẹn.

Tần La Phu bình tĩnh nhìn sâu vào mắt nàng: “Đôi mắt của ngươi nói với ta rằng, ngươi hận Tưởng phu nhân.”

"Đúng vậy, ta hận Lâm Dư." Châu Ngọc cười, tiếng cười the thé mang theo nỗi đau cào xé. “Ả ta vốn dĩ đáng chết!”

“Lâm Dư làm nhiều việc ác, tội nghiệt chất chồng, ả không xứng tiếp tục sống.”

"Nhưng thế vẫn chưa đủ để ngươi căm hận bà ta đến vậy." Tần La Phu vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Tự nhiên là thế. Người khác sống hay chết vốn chẳng liên quan đến ta. Nhưng Lâm Dư, bà ta, ngàn không nên, vạn không nên lại lấy mạng tỷ tỷ của ta ra để làm trò vui!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play