Tất cả bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Trong khoảnh khắc trời đất biến sắc, hắc khí từ chủ viện Tưởng phủ bốc lên ngùn ngụt, bao phủ toàn bộ không gian, kéo theo thành Đinh Lan chìm trong bóng tối âm trầm.
Tiếng sấm xé trời rền vang, khiến màn đêm như muốn sụp đổ.
Ánh sáng lóe lên chớp nhoáng rồi vụt tắt, để lại một màu đen đặc.
Không trung nứt ra một khe lớn, từ đó sinh ra vô số hắc ảnh quỷ dị. Chúng lặng lẽ trôi nổi, xa nhìn tựa như linh hồn chết chóc trong u sâm, trôi nổi không dứt.
Khắp phủ, bùa chú tà dị quay cuồng, hắc khí không ngừng tụ lại như một dòng sông ma quái.
Tần La Phu lập tức xoay người, quay lại chủ viện.
Một con yêu vật thân hình đầy lông đen, miệng mọc toàn răng nanh nhọn hoắt, bất ngờ lao về phía nàng. Tần La Phu không do dự kết ấn, một chú ngữ khẽ niệm ra, yêu vật liền bị đánh tan thành từng mảnh.
Nhưng như thể có kẻ ra lệnh, lũ yêu vật khác cũng lập tức ào tới.
Ngạo Tuyết kiếm xuất vỏ, kiếm quang lướt qua chỗ nào, chỗ đó yêu vật tức khắc ngã xuống không còn hơi thở.
Trên đường chém giết không ngớt, Tần La Phu vừa chiến đấu vừa nhìn lên trời khe nứt kia vẫn còn, hơn nữa càng lúc càng có nhiều yêu vật bò ra.
Chủ viện giờ đã biến thành địa ngục trần gian. Người hầu chết la liệt, kẻ còn sống thì trốn trong góc phòng, run rẩy.
Một đại trận quỷ dị bao phủ toàn bộ sân. Từ trung tâm trận pháp, từng sợi tơ đỏ rực như máu lan ra tứ phía.
Ở giữa trận là một nam tử trẻ tuổi toàn thân tỏa ra quầng sáng đỏ rực.
Hắn mặc hắc y, ngồi xếp bằng vận công, trên đầu mọc ra đôi tai mèo màu đen.
Chính là yêu vật biến hình từ con mèo đen - Xích Đuôi yêu.
Tần La Phu cầm chặt Ngạo Tuyết, không chút do dự lao thẳng vào trung tâm pháp trận.
Thế nhưng nàng lập tức bị một tầng cương khí vô hình hất văng ra.
Nam tử giữa trận từ từ mở mắt, ánh mắt lục sắc dựng thẳng, lạnh lẽo như băng, nhìn thẳng vào nàng.
“Ta còn tưởng con tiện nhân Châu Ngọc có thể giữ chân ngươi lâu hơn… không ngờ vô dụng đến vậy.”
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì?” Nam tử cười nhếch mép, lộ ra hàm răng nhọn hoắt. “Ngươi đoán không ra sao?”
“Biến toàn bộ người trong thành này thành thức ăn của ta. Đó là vinh hạnh của bọn chúng.”
Sắc mặt Tần La Phu lập tức trầm xuống. Nàng không cho rằng một mình Xích Đuôi yêu cảnh giới Nguyên Anh lại có thể vận hành một trận pháp hủy thiên diệt địa như vậy. Chắc chắn có thần khí trợ lực.
“Yêu vực và Nhân giới đã ký khế ước hòa bình nghìn năm, mới qua 500 năm đã vi phạm ước định, ngươi không sợ Yêu tộc trừng phạt sao?”
“Hahaha…” Nam tử ngửa đầu cười lớn. “Lục giới trong thiên hạ, Nhân tộc yếu nhất, vậy mà lại chiếm được linh địa màu mỡ, còn bọn ta Yêu tộc thì bị đẩy đến vùng đất hoang lạnh sống không bằng chết. Dựa vào cái gì?”
Tần La Phu lạnh giọng: “Yêu tộc từng đại khai sát giới ở Nhân giới, đốt, giết, cướp bóc không điều ác nào không làm. Nếu không phải Thanh Liên Kiếm Tôn lấy thân lập ước, Nhân giới đã sớm thành tro bụi. Các ngươi không có tư cách ở đây ăn nói xằng bậy.”
“Ngươi… đang tìm đường chết.” Giọng nói không mang chút cảm xúc nào vang lên trong đầu nàng, dù môi hắn không hề mấp máy.
Tần La Phu nhếch môi, ánh mắt sáng lạnh: “Ta chưa chắc sẽ chết. Còn ngươi, thì khó nói.”
Lời vừa dứt, uy thế trên người Xích Đuôi yêu bạo trướng, hướng về phía chân trời ngưng tụ linh lực.
Tần La Phu lập tức đuổi theo, kiếm trong tay giương thẳng, kết ấn liên hoàn, Ngạo Tuyết kiếm như ánh sao bay thẳng về phía hắn.
Hai Nguyên Anh kỳ cao thủ giao chiến giữa không trung, tiếng nổ vang dội, linh quang bùng nổ không ngừng.
Thông thường, người của chủng tộc khác sẽ yếu thế hơn khi cùng cảnh giới với yêu tộc. Nhưng Tần La Phu không phải hạng tầm thường, quy tắc ấy không áp dụng với nàng.
Nàng lau máu bên khóe môi, ánh mắt sáng rực chiến ý.
Nắm chặt kiếm trong tay, nàng dốc lực, đánh Xích Đuôi yêu từ không trung rơi thẳng xuống, nện xuống mặt đất tạo thành một hố sâu chừng mười trượng.