Trời còn chưa sáng, Tưởng phủ đã rối loạn binh hoang mã loạn. Bởi vì có yêu vật đêm khuya xâm nhập chủ viện, khiến cho công tử do chính Tưởng phu nhân sinh ra bị sinh vật kia cắn mất hai chân.
Từ chủ viện truyền ra tiếng gào xé ruột xé gan, kèm theo đó là âm thanh đồ sứ vỡ nát, tiếng mắng chửi vang dội.
“Là ai! Rốt cuộc là ai dám làm hại con trai của ta!”
"Phu nhân bớt giận, chớ để hại đến thân mình." Một giọng nữ nhẹ nhàng an ủi vang lênlà Châu Ngọc.
Chát! Một tiếng vang dội, Tưởng phu nhân đang trong cơn thịnh nộ hung hăng tát ra một cái.
“Tiện nhân! Gãy chân lại không phải con ngươi sinh, đương nhiên ngươi không tức giận. Trong lòng ngươi nói không chừng đã sớm vui sướng, giờ lại còn ở đây giả vờ đáng thương cho ai xem?”
Tiếp theo trong phòng lại vang lên mấy cái tát nữa, cùng tiếng r*n rỉ đau đớn của Châu Ngọc.
Thấy Châu Ngọc vẻ ngoài yếu đuối đáng thương, nhưng Lâm Dư vẫn chưa nguôi giận, bàn tay vận khí chực chờ vung lên thêm.
Đột nhiên, tiếng mèo kêu xé tai vang lên, kéo theo một tiếng thét giận dữ của Tưởng phu nhân.
“A! Người đâu, bắt lấy con súc sinh kia cho ta! Ta muốn lột da nó!”
Trong phòng lập tức náo loạn, mèo kêu, nữ nhân gào thét, tiếng kinh hô của đám hạ nhân... mọi âm thanh hòa trộn thành một mớ hỗn độn.
Tần La Phu phát hiện Tiểu Đào đang vội vàng chạy ra khỏi phòng, gò má bên trái sưng phù một khối lớn, trong lòng còn ôm chặt một con mèo đen. Thấy nàng, Tiểu Đào cũng không kịp hành lễ, lập tức rời đi.
Vừa bước vào cửa, Tần La Phu đã thấy trên mặt đất quỳ đầy hạ nhân, không ít kẻ mặt mũi bầm tím, khóe môi còn rỉ máu.
Tưởng phu nhân đang phát cuồng, liên tục ném đồ vật, sắc mặt dữ tợn như dã thú.
“Phế vật! Một đám phế vật! Nhiều người như vậy mà bảo vệ không nổi một đứa nhỏ, các ngươi sống để làm gì!”
Thấy Tần La Phu bước vào, ánh mắt Tưởng phu nhân sáng rực, lập tức lao tới như người chết đuối vớ được cọng rơm.
"Tiên sư, tiên sư, xin cứu lấy con ta!" Bà ta định túm lấy tay nàng, nhưng bị Bùi Ngọc nhanh tay rút kiếm chặn lại.
"Điên rồi à? Tránh xa sư tỷ của ta ra một chút." Bùi Ngọc chau mày, vẻ mặt đầy khinh thường. “Ta nhớ ngươi cũng là người tu đạo, giờ lại biến thành mụ đàn bà chanh chua mất hết lý trí. Gãy chân thì đã sao? Có chết đâu.”
Tưởng phu nhân nghẹn một ngụm máu nơi cổ họng, nhưng lại không dám cãi lại.
“Tiên sư, xin người cứu lấy con ta. Thằng bé chỉ mới tám tuổi, không thể thành phế nhân được.”
Phu nhân cố ý bỏ qua Bùi Ngọc, vừa khóc vừa khẩn thiết nhìn Tần La Phu.
“Chỉ cần người chữa khỏi đôi chân cho con ta, cả Tưởng phủ sẽ do người sai khiến.”
Bùi Ngọc khoanh tay cười khẩy: “Sư tỷ ta là người kế thừa chức chưởng môn của Thiên Diễn Tông, một cái Tưởng phủ nhỏ nhoi cũng muốn gọi nàng ra tay? Nực cười.”
Tưởng phu nhân cắn môi đến rỉ máu, sắc mặt tái nhợt như người chết. Nhưng bà ta vẫn cố nén lại tất cả, không để cảm xúc lộ ra thêm.
“Chỉ cần tiên sư đồng ý, dù phải dốc sạch gia sản, Tưởng phủ cũng nguyện cống hiến. Xin người cứu lấy hài tử của ta.”
Tần La Phu không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt đáp: “Dẫn ta đi xem công tử nhà các ngươi.”
Bùi Ngọc rõ ràng không vui, nhưng cũng không can thiệp.
Tần La Phu quả thật không thích Tưởng phủ này, nhất là sau khi biết những việc phu nhân đã làm trong bóng tối.
Dưới ánh mắt khẩn cầu của Tưởng phu nhân, nàng cẩn thận xem xét thương thế của tiểu công tử, rồi không do dự nói thẳng.
“Kinh mạch ở đùi đều đã đứt hết. Chỉ sợ cả đời này khó có thể đứng lên, chứ đừng nói là tu đạo.”
Giọng nói bình thản như lưỡi kiếm kề cổ, khiến Tưởng phu nhân suýt nữa ngất xỉu.
Một đứa con được nâng niu như châu báu, giờ lại tàn phế. Làm sao chịu nổi?
Tưởng phu nhân ôm đứa con vào lòng, ngồi bệt xuống đất gào khóc điên dại, tiếng khóc khiến người ngoài cũng thấy lạnh gáy.
Lâm Dư mắt đỏ như máu, ánh nhìn điên cuồng. “Tiên sư, xin giúp ta bắt được yêu vật kia. Chỉ cần người có thể làm được, Tưởng phủ nguyện nghe theo mọi mệnh lệnh của người.”
Tần La Phu nhàn nhạt liếc nàng, không lộ chút cảm xúc. “Rồi hẵng nói.”
Bùi Ngọc không còn kiên nhẫn xem người đàn bà điên loạn kia diễn nữa, liền kéo Tần La Phu rời đi.