Tần La Phu từ sân Tưởng phu nhân đi ra, cả người vẫn còn mơ màng.
Thật thất bại, vẫn không sửa được tật mềm lòng. Dung Liên là vai chính, dù thế nào cũng không cần nàng, một vai phụ, cứu vớt.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, hy vọng lần nhúng tay này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Tần tiên sư, xin dừng bước.” Giọng nói thanh lãnh ôn nhuận từ phía sau vang lên.
Tần La Phu dừng lại, quay đầu. Thiếu niên đứng dưới gốc bồ đề, ánh đèn lồng phủ lên chàng một lớp lụa mỏng óng ánh.
Dung Liên bước nhanh đến, lồng ngực phập phồng không ngừng. Chàng chăm chú nhìn Tần La Phu, ánh mắt mềm mại, khóe mắt nhàn nhạt ửng hồng.
“Dung công tử có chuyện gì sao?” Tần La Phu không định tiếp xúc nhiều với chàng. Vừa mở lời đã là một thái độ không muốn dây dưa.
Thái độ của La Phu, thanh niên không thể không cảm nhận được. Dung Liên há miệng, á khẩu không trả lời được.
“Nếu Dung công tử không có việc gì, tại hạ xin cáo từ trước.” La Phu nói xong, không dừng lại mà nhấc chân định rời đi.
“Đa tạ Tần tiên sư ra tay cứu giúp.” Giọng thanh niên vang lên.
Tần La Phu không thể không dừng lại. “Tại hạ không rõ công tử đang nói gì.”
Dung Liên tiến lên vài bước, bướng bỉnh nhìn nàng.
Đột nhiên chàng giơ tay bắt đầu cởi xiêm y trên người. Áo ngoài trắng tinh từ bờ vai tuyết trắng trượt xuống.
Tần La Phu vội vàng dời tầm mắt. “Công tử làm gì vậy?”
Dung Liên dắt tay nàng, dẫn nàng vuốt ve những vết thương chồng chất trên người chàng.
Tần La Phu không thể từ chối, thần sắc thanh niên yếu ớt, dường như chỉ cần dùng chút sức liền sẽ tan biến.
“Đây là lúc phụ thân tức giận, dùng chén trà đập vào, lúc đó chảy rất nhiều máu, đau lắm.”
Đầu ngón tay được dẫn đến vai, chạm vào một khối sẹo lồi lõm.
“Đây là ăn vụng bánh bao nhà thúc thúc, bị thúc thúc dùng nước sôi dội. Thúc thúc nói con hoang thì không cần ăn cơm, nhưng ta thật sự đói quá.”
Đầu ngón tay di chuyển xuống cánh tay, chạm phải những mảng da lồi lõm không bằng phẳng.
“Những vết này là do cô quản sự dùng thước dạy học đánh, mỗi lần đàn không tốt đều phải chịu hai mươi roi.”
“Đúng rồi.” Thiếu niên dường như nhớ ra điều gì, nắm tay Tần La Phu đặt vào vị trí eo bụng. “Chỗ này có một dấu hiệu tiện nô của thanh lâu, là dùng lửa nung ra. Cô cô nói vào thanh lâu thì cả đời phải bị người ta giẫm đạp dưới chân.”
“Tiên sư, ta cho người xem cái ấn ký này.” Nói rồi, chàng lại muốn cởi xiêm y trên người xuống.
Tần La Phu vội vàng rút tay lại, giúp chàng khép áo. “Không cần.”
Thân hình thanh niên cứng đờ, thần sắc bi thương dường như muốn rơi lệ. “Vậy nên tiên sư cũng cảm thấy ta, kẻ ti tiện này, khó coi sao?”
“Không phải, ngươi đừng nghĩ lung tung.”
“Nếu không phải, vậy vì sao không dám nhìn?” Giọng Dung Liên nghẹn ngào.
Tần La Phu: “…”
“Ta từ nhỏ sống nương tựa cùng mẫu thân. Năm mười tuổi, mẫu thân mắc bệnh nặng không thể qua khỏi, thúc thúc thím thím liền bán ta vào thanh lâu, vì vậy mà gặp được thiếu phu nhân Tưởng phủ. Tưởng phu nhân thấy ta có thiên tư thông minh nên đã giữ ta lại bên mình.”
“Tưởng phu nhân vốn thích những tiểu công tử trẻ tuổi xinh đẹp. Mấy năm trước, phu nhân cũng chỉ gọi ta đến đàn hát. Sau này, Tưởng lão gia bị trúng gió liệt nửa người, phu nhân càng thêm ngang nhiên, vài vị tiểu công tử chịu không nổi mà tự sát chết đi.”
Tần La Phu nhíu mày, “Dung công tử…”
“Tần tiên sư có biết ta mấy năm gần đây sống như thế nào không?”
“Ta mỗi ngày không chỉ phải luyện đàn trong tiếng đánh mắng của quán chủ, mà còn phải học những kỹ năng chiều chuộng người khác, giống như một món đồ chơi bị những quan lại quý nhân chọn tới chọn lui.”
Tần La Phu trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
“Dung công tử nói những điều này với ta làm gì, ta không giúp được ngươi.” Tu sĩ nhúng tay vào việc của phàm nhân là phá hoại thiên địa pháp tắc, sẽ phải chịu trời phạt.
Nàng không thể vì một người đàn ông xa lạ mà hủy hoại tiền đồ của mình.
“Tần tiên sư…” Dung Liên sắp khóc đến nơi, bờ vai không ngừng run rẩy, giống như một đóa bạch hoa nhỏ lay động trong gió.
Tần La Phu cuối cùng cũng không đành lòng, không kìm được mở miệng an ủi.
"Dung công tử vốn chẳng phải là vật trong ao, chỉ là long lạc chốn nước cạn. Mong công tử chớ buông lòng, khổ tận cam lai. Không vào hiểm cảnh, sao thấy được trời quang mây tạnh?"