Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của thiếu niên, Tần La Phu vẫn quay lưng rời đi.
Thân thể Dung Liên cứng đờ, tia sáng cuối cùng trong đáy mắt cũng dần tắt lịm.
Đôi tay hắn siết chặt thành quyền. Vẫn là… không được sao? Nàng chẳng lẽ không phải là biến số để thay đổi tất cả sao?
“Ngươi thất vọng điều gì?” Tưởng phu nhân nắm vạt áo thiếu niên, “A Liên chẳng phải vẫn mong có người đến cứu ngươi sao?”
Dung Liên không đáp lời, chìm vào một cảm xúc khó diễn tả.
“Ta đối A Liên tốt bao năm nay, còn chưa học được cách an phận sao? Đời này của ngươi chính là một vật đẹp đẽ, là số phận để người khác ngắm nhìn.”
“Đừng hòng trốn thoát, ngươi không thoát được đâu.” Giọng Tưởng phu nhân lạnh băng vang lên.
Dung Liên tức khắc đỏ hoe mắt, trong lòng dâng lên cảm giác sỉ nhục tột độ, cùng với sự bất lực, thất bại và tuyệt vọng khôn cùng.
Chẳng lẽ vận mệnh đã định thật sự không thể thay đổi?
Dù có trốn tránh thế nào, dù làm gì cũng không thể thay đổi quỹ đạo vận hành. Nhưng chàng chỉ muốn sống sót, vì sao ngay cả điều này cũng là xa vời? Vì sao chàng phải chịu đựng tất cả những điều này? Vì sao?
Thiếu niên nắm chặt lấy vạt áo, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
“Vận mệnh sao? Nhưng ta dựa vào đâu mà phải thấp hèn đến mức bụi bặm?” Dung Liên không thể hiểu nổi.
Chàng vốn dĩ chỉ vì phụ thân không đủ yêu thương nên đã ruồng bỏ mẫu tử chàng.
Mẫu thân có lẽ cũng không đủ yêu chàng nên mới đành buông tay khi chàng còn thơ ấu.
Có lẽ những thúc thúc, a di kia không đủ yêu chàng, nên mới bán chàng vào thanh lâu để người ta mua vui.
Vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể có được tình yêu của người khác? Mỗi lần luân hồi, chàng đều tự nhủ không được tin tưởng bất kỳ ai, nhưng vẫn không kìm được mà ôm ấp hy vọng chỉ vì chút lòng thương hại ban phát qua kẽ ngón tay của người khác.
Chàng tựa như một con sâu hèn mọn, ảo tưởng về tình yêu của người khác, khẩn cầu lòng thương hại của họ.
“Bởi vì người không được ai yêu thương thì nên ti tiện đến bụi bặm.” Tưởng phu nhân thở dài một tiếng, “Chỉ cần A Liên an phận thủ thường, bổn phu nhân sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tưởng phu nhân tùy tiện đánh một cái tát rồi lại cho một trái ngọt. Dù sao thì dáng người và tướng mạo của Dung Liên đều là nhất đẳng, dỗ dành cho tốt thì đâu có hại gì.
Thanh niên không phản ứng, coi những lời của Tưởng phu nhân như không nghe thấy. Ngược lại, chàng toan thoát khỏi sự trói buộc. Tưởng phu nhân không để ý, vậy mà thật sự để Dung Liên nắm được cơ hội.
Chưa kịp bò vài bước, Tưởng phu nhân đã nhanh chóng đuổi theo. “A Liên thật không ngoan, không nghe lời là phải chịu trừng phạt đó.”
Tưởng phu nhân là tu sĩ, Dung Liên một phàm nhân sao có thể phản kháng được?
Nàng một tay nhắc chân Dung Liên, thô bạo kéo chàng trở lại.
Khóe miệng thanh niên đã bị cắn đến chảy máu, các ngón tay siết chặt sàn nhà.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, căn phòng im lặng trong chốc lát.
“Ai?” Giọng Tưởng phu nhân đầy khó chịu.
“Phu nhân, Tần tiên sư ở ngoài cửa cầu kiến.”
Đôi mắt người nằm trên đất bỗng nhiên sáng bừng, như những vì sao mới sinh, sáng rực đến kinh người, nhưng Tưởng phu nhân không còn tâm trí để bận tâm.
“Bổn phu nhân đã nghỉ ngơi, bảo tiên sư ngày mai lại đến đi.”
“Này…” Tiểu nha hoàn do dự.
“Phu nhân chớ trách, tại hạ đêm xem sao trời, phát hiện trong phủ hắc khí bao phủ, quả thật điềm xấu, e rằng phu nhân gần đây có tai ương huyết quang, lúc này mới bất đắc dĩ đến đây, mong rằng thứ lỗi.” Tần La Phu ở ngoài cửa cất tiếng.
Tu chân giới từ trước đến nay đều tôn sùng thiên địa mệnh lý, tình cờ gặp gỡ. Tưởng phu nhân vừa nghe thế thì còn chần chừ gì nữa, lập tức mời người đến chính sảnh.
“Hôm nay coi như ngươi gặp may mắn.”
Thanh niên ôm lấy quần áo, thần sắc hoảng hốt. Thì ra nàng vẫn ra tay giúp mình sao.