Thiếu niên khẽ cười, mang theo cay đắng:
“Vậy xin nhận lời lành của Tần tiên sư.”
Vô dụng.
Hắn đã bị nhốt trong thế giới này quá lâu, quá lâu rồi. Dù bao lần bị hủy diệt, cũng chẳng ngăn được tất cả những điều này. Mỗi một lần chết đi rồi tỉnh lại, mọi sỉ nhục, đau đớn đều lặp lại y nguyên.
Có một giọng nói luôn vang lên bên tai hắn: “Ngươi không trốn thoát đâu, không trốn thoát được đâu.”
Vực sâu không đáy, vô số gương mặt đáng sợ. Mỗi lần tỉnh dậy, tay hắn lại đẫm máu. Tất cả đều như đang ép hắn phải chấp nhận số mệnh, đừng vọng tưởng thay đổi điều gì.
Quá khứ đã không thể nhìn lại, tuyệt vọng không nơi bấu víu. Thân thể từng giây từng khắc đều bị tra tấn, như đang đẩy hắn vào điên loạn.
Ai đó… ai đó cứu hắn đi, hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Thần sắc thiếu niên lúc này vô cùng không ổn, đôi mắt mỏi mệt, u ám, tơ máu giăng đầy trong tròng mắt.
Hắn lảo đảo bước lên một bước, tựa hồ muốn nói điều gì, song chưa kịp mở miệng thì cả người đã ngã quỵ xuống.
Tần La Phu vội bước tới, vừa hay đỡ được thân thể gầy gò kia. Nàng đưa tay bắt mạch, mày lập tức nhíu chặt.
Thương thế trên người hắn trầm trọng, ngủ không đủ giấc, ăn uống lại thất thường. Thân thể héo mòn như vậy, không ngã mới là lạ.
Tần La Phu không thể bỏ mặc, đành phải khom lưng ôm lấy hắn đưa về phòng.
Là nam tử nhưng thân thể hắn gầy đến đáng thương, thoạt nhìn cao ráo nhưng thực ra chẳng có bao nhiêu thịt. Nàng chỉ dùng một chút lực đã dễ dàng bế được hắn lên.
Đặt hắn ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp lại cẩn thận, nàng vốn định rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cổ tay lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.
Tần La Phu ngẩn người, toan rút tay về, nhưng lại bị nắm càng chặt hơn.
“ Đừng đi... Đừng rời khỏi ta…”
Thiếu niên trong hôn mê vẫn siết lấy tay nàng như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
Tần La Phu đành ngồi xuống mép giường. Ngay cả lúc ngủ mê, gương mặt hắn vẫn xinh đẹp đến khó tin. Không biết đang mơ thấy điều gì, khóe mắt hắn lại ướt đẫm.
“Đừng đánh ta... Đau quá... A Liên đau lắm…”
Hắn co người lại trong chăn, khóc nức nở, như rơi vào cơn bóng đè không thể thoát ra.
Tần La Phu lần đầu gặp tình cảnh thế này, nhất thời không biết phải làm sao. Suy nghĩ một hồi, nàng đưa tay nhẹ vỗ lưng hắn, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Không sao rồi, chỉ là một giấc mơ thôi.”
Có vẻ lời nàng có tác dụng, thiếu niên dần bình tĩnh lại, dù nước mắt vẫn tuôn rơi không dứt.
Tần La Phu bất lực, đành đưa tay lau nước mắt cho hắn.
“Đừng khóc nữa... Sau này ngươi sẽ ổn thôi, sẽ ngày càng tốt lên.”
Thiếu niên như nghe hiểu, khóe mắt không còn rơi lệ, mà lại giống như một con vật nhỏ, rụt rè cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Ngoan quá.
Tần La Phu có chút kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một cảm giác ấm mềm dán vào lòng tay.
Cả người nàng cứng đờ, giật tay về theo phản xạ. Nàng cảm thấy mọi chuyện đã đi quá giới hạn, không thể ở lại thêm được nữa.
Tần La Phu vội vã đứng dậy, động tác có chút hoảng loạn. Trước khi đi, nàng liếc nhìn thiếu niên đang nằm yên trên giường, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm.
Trước khi rời khỏi, nàng để lại một bình sứ bạch ngọc.
Khi tiếng bước chân dần biến mất, căn phòng lại trở nên yên ắng.
Người đang nằm mê man trên giường bỗng mở bừng mắt. Đôi mắt đỏ tím không chút nhu hòa, chỉ còn lại lạnh lẽo và âm trầm.
Dung Liên ngồi dậy, cầm lấy bình bạch ngọc trên bàn, cẩn thận ngắm nghía.
Hắn khẽ nhấp môi, tựa hồ như mang theo một nụ cười.