Chỉ cách một cánh cửa, một thiếu niên đang nằm liệt trên mặt đất, mồ hôi làm ướt mái tóc trán, chảy dọc xuống gáy ngọc. Áo ngoài của hắn lỏng lẻo khoác hờ trên người.
Tưởng phu nhân đứng trên cao nhìn xuống chàng.
Lúc này, hắn vô cùng chật vật, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, không cách nào thoát ra.
Tần La Phu ngẩn người, vì vậy mà không kịp né tránh, chỉ trong khoảnh khắc đã chạm ánh mắt với thanh niên bên trong.
Nét mặt vị tiên sư trẻ tuổi không chút gợn sóng, dường như không điều gì có thể khiến nàng quan tâm.
Nàng giống như một vị thần nữ ngồi trên đài sen vàng, không vướng khói lửa nhân gian, không dính bụi trần ái tình. Lạnh lùng nhìn mọi ái hận si giận của phàm nhân.
Thiêú niên thẳng tắp nhìn nàng, tóc tai bù xù, mồ hôi đầm đìa. Vốn dĩ đã chật vật không chịu nổi, nhưng vì dung mạo xuất sắc mà lại khiến người khác cảm thấy thêm đáng thương.
Nỗi đau hành hạ khắc sâu vào xương cốt.
Thiêú niên run rẩy không ngừng, cơ thể không kìm được khẽ cong lại, phát ra những tiếng thở dốc hoảng hốt, bất lực.
Không thể như vậy… Không thể ti tiện đến thế. Đừng để nàng thấy bộ dạng nhơ nhuốc này của mình.
Tưởng phu nhân cười lạnh một tiếng, “Ngươi đúng là tiện nhân!”
Nhắc đến điều này, Tưởng phu nhân đặc biệt tức giận. Vừa rồi dù nàng có trêu chọc thế nào, thanh niên vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
Thiếu niên cúi đầu, nghiêng người, cố gắng che khuất phần thân dưới.
Đừng nhìn ta, cầu xin ngươi đừng nhìn ta…
Bẩn thỉu quá, thật sự bẩn thỉu quá.
Tưởng phu nhân không vui, véo cằm chàng, cứng rắn khiến chàng ngẩng đầu lên. “Sao không nói gì, vừa rồi ngươi không phải còn ra vẻ cao cao tại thượng sao, giờ làm bộ làm tịch cho ai xem?”
Thanh niên không nói, cúi đầu, bộ dạng mặc cho người ta ức hiếp.
Tưởng phu nhân "Bốp" một tiếng tát thẳng vào mặt, đầu thanh niên nghiêng sang một bên, khóe miệng chảy máu.
"Nói chuyện đi, sao không nói gì?" Lại thêm một cái tát nữa. Vết máu lập tức loang lổ trên tấm áo trắng.
Mồ hôi lặng lẽ rơi xuống, thiếu niên cắn chặt môi dưới, ướt đẫm nhìn Tần La Phu, đôi mắt đỏ tía tràn đầy khẩn cầu.
Chàng dường như đã dùng hết sức lực để chống lại sự xấu hổ tận xương tủy, mở to đôi mắt đong đầy nước nhìn nàng.
Khẩn cầu vị thần nữ trên trời có thể thương xót, đưa chàng thoát khỏi đầm lầy ác mộng này.
Tần La Phu nhíu mày, không ngờ Dung Liên, một trong những nam chính, lại thảm đến vậy.
Thế nhưng, nàng chỉ đứng nhìn mà không hành động. Những gì nam chính đang phải chịu đựng hiện tại sẽ chỉ khiến chàng trở nên mạnh mẽ hơn về sau.
Dường như nhận ra sự thờ ơ của Tần La Phu, ánh mắt tràn đầy hy vọng của thiếu niên tức thì ảm đạm hẳn đi.
Nước mắt chàng rơi xuống khóe mắt, mái tóc mai ướt đẫm. Cả người giống như một giao nhân mắc cạn bên bờ, tuyệt vọng và nghẹt thở.
Tưởng phu nhân kéo tóc Dung Liên, nặng nề quật chàng xuống đất.
Trên người chàng, quần áo dính đầy máu cùng những vết thương chi chít trên da thịt.
Dung Liên cố sức giãy giụa, nhưng thân thể lại không thể dùng chút sức lực nào. Chàng cắn chặt môi, vừa ngẩng mắt lên lại thấy vẻ mặt vô cảm của Tần La Phu.
Thiếu niên vô cùng xấu hổ, cảm xúc khó chịu dâng tràn cả trái tim. Chàng hoảng loạn quay đầu, bờ vai run rẩy vì sợ hãi.
Bước chân Tần La Phu vừa định rời đi liền dừng lại. Lý trí nói cho nàng không nên cố gắng thay đổi bất cứ điều gì, mọi cốt truyện, mọi số mệnh đều đã định sẵn, hậu quả của việc thay đổi một mắt xích sẽ làm sụp đổ toàn cục, nàng không thể gánh vác nổi.
Thế nhưng, nhìn bộ dạng bị khinh nhục của thanh niên, nàng dường như thấy được chính mình ngày xưa.
Khi đó, nàng đã mong biết bao có người có thể chìa tay giúp đỡ mình.
“Tỷ tỷ… Đây là vận mệnh của nhân vật chính. Hắn phải trải qua những đau khổ này để trưởng thành. Nếu tỷ ra tay giúp đỡ, tất cả sẽ phản tác dụng.” 211 nhận ra sự không đành lòng của ký chủ, không kìm được lên tiếng nhắc nhở.
Bước chân Tần La Phu vừa nhấc lên tức thì dừng lại. Nàng trầm mặc một lúc lâu, không nói lời nào.
Trên thế gian này, ai mà chẳng ích kỷ?
Ai sẽ vì người khác mà cam tâm tự dìm mình vào vực sâu không đáy?