Mây đen dày đặc che kín bầu trời, một tia ánh trăng cũng không lọt qua được. Bầu không khí khiến người ta liên tưởng đến đêm tối trăng mờ gió lớn, khi những kẻ sát nhân ẩn mình chờ thời.
Trong gian khách phòng yên ả của Tưởng phủ, Tần La Phu mở mắt nằm yên trên giường lớn, cảm nhận rõ ràng có một luồng nguy hiểm đang chậm rãi áp sát.
Bóng đen leo dần lên, không một tiếng động phủ kín gian phòng, như đang âm thầm xây tổ.
Người trên giường ngủ say, không một dấu hiệu tỉnh giấc. Bóng đen ngang nhiên lan rộng, nhưng vừa chạm vào người nằm trên giường, một cơn đau nhói truyền đến, toàn bộ cánh tay bị chặt đứt một đoạn.
Tần La Phu bất ngờ rút thanh kiếm bên đầu giường, chém về phía bóng đen. Trong khoảnh khắc, Bóng đen lập tức tan biến không còn tăm tích.
Nàng lập tức đuổi theo, lần theo dấu vết đến một sân nhỏ tinh xảo và sang trọng.
Trời đêm tối tăm, bốn bề yên tĩnh. Mây đen dày đặc che khuất ánh trăng, chỉ còn lại ánh đèn lồng leo lét dọc hành lang, le lói chiếu sáng.
Bỗng nhiên, một tiếng “xoẹt” vang lên, bóng đen bất ngờ từ không trung lao tới, nhắm thẳng vào Tần La Phu. Nàng lùi về sau một bước, vung kiếm đỡ đòn.
Kiếm khí va chạm với luồng khí đen đặc quánh, cả hai đồng loạt bị hất ra. Nàng quát lên:
“Là yêu nghiệt phương nào tác quái nơi đây, sao không chịu hiện thân?”
Bóng đen chậm rãi lộ ra đôi mắt xanh u ám, lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, phát ra âm thanh the thé:
“Hì hì hì… Tiểu tiên sư của Thiên Diễn Tông đến truy bắt ta sao? Đuổi kịp thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Tần La Phu lạnh giọng:
“Không nói? Vậy đừng trách ta không khách sáo.”
Nói rồi, nàng nhanh chóng kết ấn, lớn tiếng hét:
“Càn La đáp kia, động cương quá huyền; hung uế tiêu tán, chính khí thường tồn!”
Ánh kim quanh người nàng chói lòa. Khí đen bị ánh sáng đẩy lùi, chỉ cần chạm phải là lập tức bốc khói, đồng thời vang lên tiếng kêu thảm thiết:
“A a a! Tiểu tiên sư, tha mạng!”
Luồng khí đen gào khóc, trong lòng không ngớt mắng mỏ: “Tên tiểu tử Dung Liên chết tiệt! nói là bảo ta dẫn người đi, thực tế lại định mượn tay người khác hại chết ta! Vị tiên sư này rõ ràng là kẻ vô tình!”
Bóng đen đau đớn đến suýt không giữ được nguyên hình, vội vã phi độn bỏ chạy.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Tần La Phu còn nhanh hơn. Chẳng bao lâu sau, nàng đã rượt kịp sau lưng.
Bóng đen phía trước liều mạng bỏ chạy, Tần La Phu phía sau một mực truy đuổi, không hề có ý định buông tha.
Khí đen vừa chạy vừa lẩm bẩm nguyền rủa, không biết trong lòng đã chửi mắng tổ tiên mười tám đời của nàng bao nhiêu lần.
Cảnh vật chung quanh dần dần thay đổi, xuất hiện những khuôn viên xa hoa lộng lẫy.
Tần La Phu tiến vào một sân viện có dòng nước chảy quanh, những cây cầu vòm bắc ngang. Trong viện trồng đầy những đóa hoa đỏ rực, hình dáng có chút giống hoa hải đường nhưng lại khác hẳn những loài thường thấy, Tần La Phu cũng không nhận ra đó là loại hoa gì.
Từng lớp rèm lụa hồng nhạt tung bay theo gió, hơi nước dày đặc khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.
Nàng đảo mắt quan sát một vòng, không thấy bóng đen đâu, nhưng lại trông thấy một cảnh tượng khó tin.
Qua một cánh cửa, một thiếu niên đang nằm sõng soài trên mặt đất. Mồ hôi đầm đìa thấm ướt trán, chảy dọc theo chiếc gáy trắng ngần. Áo ngoài lỏng lẻo khoác hờ trên thân, càng lộ rõ sự chật vật.
Trên cao, Tưởng phu nhân cúi đầu lạnh lùng nhìn xuống hắn.