“Dựa vào thân thể của ngươi sao? Ngươi dám nói thật với nàng biết không? Ngươi dám kể cho nàng nghe hết thảy những chuyện ngươi từng làm sao?”
Giọng nàng ta trở nên độc địa, như rắn độc phun nọc: “Ngươi đương nhiên không dám. Ngươi sợ nàng biết được ngươi từng hèn hạ lấy lòng người khác thế nào, sợ nàng biết dáng vẻ ngươi nằm dưới thân người khác ra sao.”
“Ngươi chỉ là một con rệp bẩn thỉu, mãi mãi chỉ có thể ở nơi dơ bẩn thối nát mà ngước mắt nhìn nàng từ xa!”
Dung Liên cắn môi, trong mắt tràn đầy thống khổ giằng xé, như một chú nai con bị bắt giữ uy hiếp, chỉ có thể lo sợ bất an mặc người bày bố.
Nhìn bộ dạng này của Dung Liên, Tưởng phu nhân vừa đắc ý vừa tức giận.
“Mới gặp vài lần mặt thôi mà đã động lòng rồi sao. A Liên ngươi cũng không nghĩ thân phận ngươi là gì, Tần tiên sư là thân phận gì. Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy người ta sẽ vứt bỏ tiểu công tử Bùi gia, ngược lại đi cứu trợ một cầm sư phàm nhân như ngươi chứ.”
Chú ý thấy sắc mặt thanh niên càng ngày càng tái nhợt, Lâm Dư có thể nói là vô cùng hài lòng. “Người đời a, quý ở chỗ tự biết mình.”
“Dung Liên không dám vọng tưởng. Chỉ là, phu nhân chẳng lẽ không có chút nào áy náy sao?”
“Việc phu nhân làm có dám để con trai ruột của ngài biết được, có dám để người đời đều biết không?”
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nụ cười như có như không: “Dung Liên chỉ là một cầm sư hèn mọn, với người ngoài bất quá là là câu chuyện phiếm sau chén trà chén rượu. Nhưng phu nhân thì khác. Người giữ trọng quyền trong phủ, lại là mẹ ruột của công tử, nếu chuyện kia lộ ra, chỉ e thiên hạ sẽ mắng phu nhân là nữ nhân vô đức, vô sỉ, thất tiết không chừng mực.”
“Đủ rồi!” Tưởng phu nhân hét lớn, gương mặt tươi cười biến mất, ánh mắt thâm trầm: “A Liên, quả nhiên là hiểu rõ ta.”
Tưởng phu nhân không còn hứng thú tiếp tục chủ đề vừa rồi, không tiếp tục ép sát. Dù sao, thỏ bị dồn ép cũng sẽ cắn người, mà Dung Liên giờ đây, càng tuyệt đối không còn là một con thỏ.
Nàng lườm hắn đầy ác ý: “Không ngoan một chút nào cả. Ta không phải là không có kiên nhẫn, kẻ không nghe lời thì phải bị trừng phạt thôi.”
Ánh mắt nàng lướt lên bầu trời trăng tròn, tà niệm dâng trào.
Dung Liên khẽ run, ngực truyền đến từng cơn co rút dữ dội, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cười nhạt.
Lại đến nữa rồi… cảm giác thân thể bị khống chế, không còn là của chính mình.
“Nếu không muốn đau đến chết, thì tới cầu ta đi. Ngươi biết rõ phải làm thế nào mà.”
Tiếng chuông lục lạc trong tay nàng vang lên thanh thúy, mỗi âm thanh như lưỡi dao cứa vào xương thịt hắn.
Tưởng phu nhân nghênh ngang rời đi, bóng dáng khuất dần sau ánh trăng, không ngoảnh đầu lại.
Dung Liên nhìn bóng mình bị kéo dài dưới đất, hồi tưởng những tháng ngày đen tối không ánh sáng, lòng dâng đầy oán độc.
Hắn đột ngột rút chủy thủ, rạch một nhát sâu lên cổ tay, vết thương sâu đến mức thấy cả xương, máu từ vết thương chảy ra, thịt da mơ hồ.
Hắn nhắm mắt lại,cảm nhận cơn đau, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Dung Liên cười như không cười, ấn mạnh xuống vết thương, vô số âm u ý tưởng trong đầu thành hình.
Đột nhiên, một đoàn hắc ảnh nghe mùi máu tươi mà đến, toàn bộ nhào vào vết thương trên người thanh niên, "tấn tấn tấn" uống máu.
Dung Liên một tay kéo mạnh bóng đen ra, ném thẳng xuống đất.
Hắc ảnh đau đến kêu la oai oái, “Chính ngươi không động thủ với bà già kia, ngươi trút giận gì lên ta, ta c uống của ngươi một chút máu, ngươi đến nỗi đối xử với ta như vậy sao?”
“Câm miệng.” Thiếu niên đưa ánh mắt sát ý lạnh lẽo liếc một cái, bóng đen tức thì không dám hé răng.
“Tiểu phế vật, muốn uống máu ta, phải trả giá.”
Dung Liên cúi đầu nhìn vết thương, môi khẽ nhếch, giọng nhẹ như gió lướt: “Đi giúp ta làm một chuyện.”
Hắc ảnh nghe xong thì rùng mình: tiêu rồi… hắn lại nổi điên rồi. người này lại muốn nổi điên, không biết lần này là kẻ xui xẻo nào sẽ bị tiêu đời.