Khi Tề Dự rời đi lấy áo choàng, Dung Liên đứng lặng một mình bên hồ sen. Mái tóc đen rối bời rũ xuống trán, sắc môi nhợt nhạt như giấy.
“Dung Liên.”
Cuối hành lang, Tưởng phu nhân đứng thẳng, từ xa nhìn về phía thanh niên, trên môi nở nụ cười hiền hòa, tưởng như thật lòng tử tế.
Nhưng sự dịu dàng ấy, thực sự là như nàng biểu lộ ra bên ngoài sao?
Lại gặp mặt, Lâm Dư.
Dung Liên lạnh lùng cười thầm trong lòng, đầu răng nghiến chặt, khát vọng dùng máu tẩy rửa mọi thứ dơ bẩn.
Thiếu niên chậm rãi xoay người, thần sắc lạnh băng, không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi tay dưới tay áo đã siết chặt đến phát run.
Thái độ của hắn khiến Tưởng phu nhân vô cùng thỏa mãn. Cái cảm giác khiến một kẻ từng đứng trên mây xanh rơi xuống vũng bùn, làm nàng rùng mình vì kho*i c*m.
Trước ánh mắt trần trụi đầy ghê tởm của Lâm Dư, trong lòng Dung Liên không khỏi bốc lên ác ý giết chóc.
A a a, thật muốn móc đôi mắt kia của nàng ta xuống.
Hắn đã lặp lại hoàn cảnh tương tự này vô số lần trong các kiếp luân hồi, trong lòng chỉ còn đầy rẫy ghê tởm và căm hận.
Không còn nhớ rõ nữ nhân này ở đời trước đã chết thế nào, chỉ nhớ rõ khi nàng khóc lóc van xin cầu chết, quả thực vô cùng thảm thiết.
Vậy thì, lần này… phải nghĩ kỹ xem nên ban cho nàng một cái chết thế nào mới thích đáng.
Tưởng phu nhân làm sao biết được tâm tư Dung Liên giờ này đã hoàn toàn thay đổi, vẫn cho rằng hắn là kẻ yếu đuối, mặc người xâu xé như trước kia.
Nàng từ tốn bước lại gần, cười ngọt ngào: “Dung công tử vội vã như vậy, chẳng hay muốn đi đâu?”
Bàn tay trắng muốt nhẹ lướt qua ngực hắn, đầu ngón tay như vô tình mà hữu ý trêu chọc, cởi mở một chiếc nút áo phía trên.
“A Liên mấy ngày nay sao không đến thăm nhân gia, chẳng lẽ không nhớ nhân gia sao?”
Vốn là chủ mẫu gia đình quyền quý lại muốn học theo lối diễn xuất của kỹ nữ lầu xanh, hạ tiện đến cùng cực. Nếu có người chứng kiến bộ dạng hiện giờ của Lâm Dư, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến rụng cả cằm.
“Phu nhân xin tự trọng.” Giọng Dung Liên lạnh lẽo, phất tay hất nàng ra, thân hình lui về sau mấy bước.
Tưởng phu nhân cũng không tức giận, chỉ vuốt mái tóc bên thái dương, môi đỏ nhếch lên, giọng nói lạnh lùng: “Nhanh như vậy đã không coi bổn phu nhân vào mắt, xem ra Dung công tử đã tìm được chỗ dựa vững chắc.”
Dung Liên không đáp, ngón tay dưới tay áo nắm chặt càng thêm cứng.
“Để ta đoán xem là ai.” Nàng cười gằn, trong mắt tràn đầy ghen tuông và điên cuồng, “Bùi Ngọc công tử luôn nhằm vào ngươi, tất nhiên không thể là hắn, chẳng lẽ là... Tần tiên sư?”
Thấy thiếu niên khẽ chớp mắt, nàng nhếch môi cười, ánh mắt lạnh đi vài phần: “Xem ra ta đoán trúng rồi.”
“A Liên đúng là có dã tâm, biết Tần tiên sư là người kế thừa của Thiên Diễn Tông, có nàng làm chỗ dựa thì đúng là chẳng ai dám động vào ngươi.”
“Nhưng mà... A Liên, ngươi nghĩ Tần tiên sư vì sao lại giúp ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng nàng sẽ vì ngươi mà chống lại Bùi gia?”