Tưởng phu nhân chuyển ánh mắt về phía Tần La Phù, mặt lộ vẻ cảm kích:

“Nghe nói Tần tiên sư là đệ tử Thanh Liên Thần Tôn, lần đầu gặp đã thấy tiên tư ngọc cốt, phi phàm thoát tục. Đêm qua còn được tiên sư ra tay tương trợ, nếu không thì thiếp thân cũng khó giữ được mạng. Quả không hổ danh môn xuất cao đồ.”

Tần La Phù ngồi thẳng lưng, trong đầu nghĩ đến sư tôn, nhưng chỉ có thể nhớ mơ hồ một thân ảnh màu trắng, hoàn toàn không nhớ nổi dung mạo.

Nàng tiến vào Tu Tiên giới chưa đầy ba năm, quãng thời gian ấy đều ở chân núi rèn luyện, đến giờ còn chưa từng gặp qua Thanh Liên Thần Tôn danh chấn thiên hạ kia.

Nghe nói, vị thần tôn ấy không chỉ tu vi cao thâm, mà dung mạo còn đứng hàng nhất nhì trong bảng danh nhân giới tu tiên.

“Phu nhân quá lời. Vãn bối tuổi còn nhỏ, còn nhiều điều chưa đủ, nếu có chỗ nào thất lễ, mong chư vị tiền bối chỉ giáo thêm.”

“Tần tiên sư quả là người khiêm tốn. Thiếp xin kính người một chén.” Tưởng phu nhân nâng chén mời rượu.

Tần La Phù cũng nâng chén đáp lễ. Bên cạnh, Bùi Ngọc chu môi bất mãn:

“A Ngọc cũng kính sư tỷ một ly.”

Ly ngọc lưu ly chạm nhau khẽ vang. Rượu sóng sánh, Tần La Phù bất đắc dĩ. Bùi Ngọc giống như một đứa trẻ chưa lớn, người khác có gì, y cũng phải có cho bằng được.

Y nhấp một ngụm rượu, nhăn mặt:

“Không ngon gì cả.”

Linh Châu đạo tôn thích rượu như mạng, thủ nghệ ủ rượu cực kỳ tinh diệu. Bùi Ngọc từ nhỏ đã quen uống quỳnh tương ngọc dịch, linh tuyền của Tiên giới, rượu kém một chút liền không chịu được.

“Uống không quen thì đừng miễn cưỡng. Ra ngoài rồi, không thể cái gì cũng đòi phải chu toàn được đâu.”

Bùi Ngọc đặt ly rượu xuống, lén ghé tai lại gần:

“Sư tỷ, nếm thử cái này, rất ngon.” Nói rồi gắp một miếng thịt cho nàng.

Tần La Phù gật đầu, Bùi Ngọc như được khen ngợi lớn lao, liền không ngừng gắp thêm món ngon cho sư tỷ.

Trên tiệc, mọi người nâng chén trò chuyện, mặt mày tươi cười rạng rỡ, nhưng ai hiểu được, đối diện là người thật hay quỷ giả?

Rượu đã qua ba lượt, men nồng cũng ngấm vào huyết mạch. Khi vũ nữ kết thúc màn múa, rèm sa khẽ lay động, một bóng dáng thon dài áo trắng chầm chậm bước lên đài.

Tiếng đàn tỳ bà dịu dàng bỗng chuyển thành âm vang huyền ảo, du dương mềm mại. Âm điệu như mộng cảnh, khiến lòng người như lạc vào đào nguyên tiên giới, mọi ân oán tình thù dường như tan biến trong một khắc.

Mọi người lặng ngắt như tờ, đều hướng mắt nhìn lên đài.

Thiếu niên ấy mặc bộ ý phục áo trắng xanh thắt eo, trường bào thướt tha, tóc nửa thả nửa búi, chỉ có một sợi tóc đen buộc gọn, dáng người thon dài, quả thực là công tử như ngọc thế vô song.

Không rõ là vô tình hay cố ý, Tần La Phù vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt người nọ.

Ánh nhìn ấy dường như khắc họa muôn vàn phong cảnh diễm lệ, dịu dàng mà si mê, ẩn chứa ôn nhu tựa pháo hoa dưới trần.

Tần La Phù chỉ thoáng dừng một chút liền dời mắt, không khỏi cảm thán, Dung Liên quả thật quả thật sở hữu một đôi mắt khiến ai nhìn cũng phải lầm tưởng được hắn dành trọn thâm tình cho mình.

Cảnh tượng như vậy, rơi vào mắt Bùi Ngọc bên cạnh, khiến y giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khúc nhạc vừa dứt, mọi người còn chưa hoàn hồn.

Dung Liên hơi cúi người hành lễ, chân dài eo thon dáng người thon dài, trường bào uốn lượn quét đất, khiến người ta căn bản không thể rời mắt.

Bùi Ngọc cười lạnh một tiếng, nhìn thế nào cũng không vừa mắt:

“Thật không hổ là cầm sư nổi tiếng thành Đinh Lan, tài nghệ đánh đàn đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh. Vừa hay cháu ta vừa tròn ba tuổi, có cầm sư trợ hứng ắt hẳn sẽ rất tuyệt vời."

Lời vừa rơi, cả trường tiệc im bặt. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở lời.

Dung công tử kia, dung mạo tài nghệ đều nổi danh thiên hạ, biết bao nhà quyền quý bỏ ngàn vàng cũng khó mời được một khúc. Ấy vậy mà giờ bị tiên sư Thiên Diễn Tông coi như người hầu sai gảy đàn cho một đứa bé ba tuổi, quả là nhục nhã không gì bằng.

Thế nhưng, Dung Liên không cảm thấy bị nhục nhã, chỉ nhàn nhạt cười:

“Bùi tiên sư có lòng, tại hạ không dám từ chối. Chỉ tiếc thân thể suy nhược, khó lòng vượt được ngàn dặm đường đến Lâm Thành. Mong công tử thứ lỗi.”

Lâm Thành là thượng Tiên giới, thành Đinh Lan là hạ giới, cách nhau không chỉ ngàn dặm mà còn phải vượt qua một dòng Quỷ Hà, người phàm tục khó lòng tới được.

Rõ ràng là Bùi công tử cố ý nhục mạ. Không biết vị cầm sư kia rốt cuộc chọc giận hắn ở chỗ nào, lại bị bêu xấu ngay giữa chốn đông người.

Dẫu vậy, chẳng ai dám đứng ra bênh vực Dung Liên, tất cả chỉ đành phẫn nộ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play