“Dung công tử không cần lo lắng, ta mời ngươi đến đây, tất nhiên sẽ không để ngươi mất mạng, Bùi gia ta bảo hộ ngươi một phàm nhân là chuyện dễ dàng.” Bùi Ngọc cằm khẽ nhếch, ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một phế vật.

Lời vừa dứt, những người có mặt đều phải hít thở không thông, Bùi gia Lâm Thành thật sự quá ngông cuồng.

Dung Liên cười một chút, “Lời Bùi công tử nói thật là hay, nếu công tử đã có lòng mời, tại hạ xin cung kính không bằng tuân mệnh.” 

Ánh mắt thiếu niên liếc qua thiếu niên đang ngạo nghễ kia, không khỏi nhớ đến kết cục của Bùi Ngọc trong mấy kiếp trước, đường đường tiểu công tử Bùi gia cuối cùng cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị mọi người xa lánh mà thôi.

Không rõ vì sao, Bùi Ngọc luôn cảm thấy ánh mắt Dung Liên nhìn mình mang theo mấy phần thương hại, khiến hắn lập tức sinh lòng nhục nhã.

““Thế gian đồn rằng Dung công tử của Hạ Tiên Giới thanh lãnh cao ngạo, giờ xem ra cũng chẳng qua chỉ đến thế.” Bùi Ngọc dừng lại một chút, ngữ điệu nâng cao: “Người đời vốn là như vậy, ngoài mặt thì đạo đức giả, sau lưng lại giảo hoạt yếu đuối, vậy mà vẫn khiến thiên hạ điên đảo, thật khiến người ta muốn nhìn xem kẻ như vậy rốt cuộc có gì hơn người, chỉ giỏi làm bộ làm tịch!”

Trong đám người, không biết là ai không nhịn được mà hít vào một hơi, lập tức thu hút sự chú ý của cả sảnh tiệc.

Đầu Tần La Phu như muốn nổ tung, khẽ nhíu mày. Đứa trẻ Bùi Ngọc này thật sự không chút nào khiến người ta bớt lo.

“Dung công tử.” Để tránh tình thế nghiêm trọng hơn, Tần La Phu đành phải mở lời ngăn cản: “Bùi Ngọc nóng nảy vội vàng, công tử chớ để ý. Cháu trai Bùi gia tổ chức sinh nhật, đến lúc đó ta cũng sẽ tham dự, khi đó ta sẽ đích thân đến nghênh đón công tử, hộ tống đến Lâm Thành.”

Bùi Ngọc trừng lớn đôi mắt, không thể tin được: “Sư tỷ!”

“Nếu đã nói vậy thì tốt rồi, tính mạng Dung Liên đã có thể giao vào tay tiên sư, hy vọng tiên sư bảo hộ Dung Liên chu toàn.” Dường như sợ Tần La Phu đổi ý, Dung Liên lập tức đáp lời.

Bùi Ngọc tức đến không chịu được, nhưng thấy Tần La Phu không nhìn mình, đành phải “bang” một tiếng đặt chén trà xuống, một mình giận dỗi.

Tưởng phu nhân nhìn trò hề dưới đài, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt dừng lại trên người Dung Liên, đầy thâm ý.

Dung Liên dưới đài cảm nhận được ánh mắt của người trên đài, đối diện với đôi mắt có phần thâm ý kia, lập tức cảm thấy toàn thân như bị đóng băng, lạnh toát. Cảm giác ghê tởm từ sâu thẳm lòng tràn ra khắp cơ thể, lại như bị bỏng, cảm xúc như nước sôi sùng sục không ngừng. Bàn tay dưới ống tay áo siết chặt lòng bàn tay, run rẩy không thôi.

“Dung công tử, có phải thân thể không thoải mái, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?” Tần La Phu đứng gần, lập tức chú ý đến sự thay đổi của Dung Liên.

Hắn đang sợ hãi.

Là ai?

Tần La Phu nhìn về phía Tưởng phu nhân trên đài cao, Tưởng phu nhân đáp lại bằng một nụ cười, thờ ơ uống trà.

Khoé mắt thanh niên phiếm hồng, nhìn Tần La Phu muốn nói lại thôi, đôi môi đỏ mấp máy nhưng không nói nên lời.

“Có lẽ là phong hàn mấy hôm trước chưa khỏi hẳn, hôm nay lại gặp gió, xin thứ cho Dung Liên không thể tiếp tục bầu bạn.” Dung Liên như nhận mệnh xua xua tay, ho nhẹ một tiếng. “Tề Dự, đỡ ta về phòng.”

Tề Dự bên cạnh lập tức tiến lên đỡ công tử nhà mình rời đi. Bùi Ngọc mặt tái mét, ước gì Dung Liên bệnh chết cho rồi. Giả vờ cái gì, giả vờ cái gì chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play