Sáng sớm, trời đẹp nắng lành, hoa cỏ đua nở, người hầu bưng khay trái cây qua lại tấp nập, vũ nữ phất tay áo, dáng người thướt tha.Hậu hoa viên Tưởng phủ vốn hẻo lánh tiêu điều, hôm nay bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường.

Tần La Phù ngồi ở ghế chủ khách phía dưới, trước mặt bày đầy những món ăn quý hiếm, ngọc thực trân quý. Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu lam nhạt, ngọc bội đeo bên hông khẽ rung leng keng, tóc vấn đơn giản, cắm hai cây trâm ngọc trắng, dung mạo thanh nhã, khí chất cao quý.

Bùi Ngọc ngồi phía bên trái nàng, chống cằm, trong mắt trừ sư tỷ thì không chứa được bất kỳ ai khác.

Bề ngoài Tần La Phù ngồi đoan chính, thực chất trong lòng đang thầm nói chuyện với 211:

“Phó bản thành Đinh Lan này, nếu ta không tiếp xúc với vai chính thì có bị tính là nhiệm vụ thất bại không?”

Giọng nói thiếu niên ngọt ngào vang lên trong thức hải:

“Tỷ tỷ là nhân vật phụ trợ cốt truyện, được phép có mức độ tự do lớn nhất. Trừ khi là tình tiết bắt buộc, còn lại thời gian đều có thể né tránh va chạm với vai chính.”

“Nhân vật phụ thường sẽ không khiến vai chính dao động tâm thần hay sinh tình cảm mãnh liệt. Tình huống như vậy chỉ phát sinh ở nữ chính. Nhưng mà ‘Vân Tiên Chi Thượng’ không hề có nữ chính, nên xác suất thành công của chúng ta với vai phụ sẽ không quá khắt khe, tỷ tỷ cứ yên tâm."

Tần La Phù gật đầu:

“Đã vậy, nếu hoàn thành cốt truyện lần này thì ta sẽ thoát khỏi thân thể này, xem như kết thúc đúng không?”

“Đúng vậy. Nhiệm vụ hoàn thành, tỷ sẽ lập tức thoát ly khỏi thân thể hiện tại, khi ấy có thể bắt đầu theo đuổi những gì tỷ mong đợi từ trước đến nay.”

Giọng 211 khẽ trầm xuống, không rõ vì sao trong lòng có chút hụt hẫng. Nhiệm vụ kết thúc, cũng là lúc hắn phải chia tay với tỷ tỷ, từ nay không còn được gặp lại.

Tần La Phù không nhịn được xoa đầu 211 để an ủi:

“Những người được gọi là vai chính ấy đã là kẻ được trời ưu ái, hẳn sẽ không làm khó chúng ta. Dù sao thì, coi như là một lần thử thách đi.”

“Tỷ tỷ…” 211 vẻ mặt đưa đám càng thêm buồn khổ, nàng nào biết hắn đang lo điều gì.

Tu sĩ tụ hội một chỗ, không thể phân biệt ai thuộc môn phái nào.

"Các vị tiên sư đường xa mà đến, vì phủ ta mà giải quyết yêu quái, thật sự vô cùng cảm kích. Hôm nay thiếp thân đã chuẩn bị rượu ngon món ngon, xin mời các vị tiên sư tận tình thưởng thức." Tưởng phu nhân cao ngồi chủ vị, một thân áo váy gấm lụa màu xanh biếc, trang dung tinh xảo đoan trang đại khí.

“Tưởng phu nhân khách khí rồi. ThànhĐinh Lan thuộc phạm vi quản lý của Tu Tiên giới, trong thành có yêu vật quấy phá, chúng ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.” Một tu sĩ mở lời, không rõ thuộc môn phái nào.

“Phu nhân nói quá lời. Hàng yêu trừ ma vốn là trách nhiệm của đệ tử tiên môn, có thể vì bá tánh giải nạn là điều chúng ta lấy làm vinh hạnh.”

Bùi Ngọc nghe mà chán đến chết, nhìn đám người không ngừng nâng chén mời rượu, trong lòng cười lạnh. Khi cần người thì chẳng thấy đâu, đến lúc mở tiệc lại đổ xô đến nịnh bợ.

Bắt được yêu vật rồi sao? Dám đứng đây mà ba hoa, đúng là nực cười.

Phi, một lũ bại hoại trong giới tu tiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play