Tần La Phu trở về phòng mình, đẩy cửa ra liền thấy Bùi Ngọc đang ngồi trước bàn chờ đợi. Thiếu niên một thân trang phục đen gọn gàng, khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo.
Gia giáo Bùi gia cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu nghiêm ngặt về ngôn hành cử chỉ của con cháu trong gia tộc. Bùi Ngọc dù vẻ mặt mang theo mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn. Nghe tiếng đẩy cửa, thiếu niên tức thì đứng dậy, thần thái sáng láng lao nhanh về phía cửa.
Tần La Phu bị ôm đến ngả ra sau, không thể không vòng tay ôm lấy eo thiếu niên để ổn định thân hình.
“Sư tỷ, A Ngọc chờ tỷ đã lâu, sao giờ tỷ mới về?”
Bùi Ngọc vùi đầu vào vai Tần La Phu, tham lam hít hà mùi hương thuộc về sư tỷ.
“Có một vài chuyện phải xử lý, nên chậm trễ một lát.” Tần La Phu không nhận ra Bùi Ngọc đã cứng đờ trong giây lát.
Chóp mũi Bùi Ngọc càng tiến lại gần, như thể đang xác định điều gì đó, cánh tay đang ôm ngang eo nàng càng siết chặt.
“Sao vậy?” Tần La Phu nhận ra sự bất thường của Bùi Ngọc.
Lực đạo trên tay Bùi Ngọc nới lỏng một phần, cả đầu vùi vào vai phải Tần La Phu, khàn khàn trả lời: “Trên người sư tỷ có mùi hương của kẻ khác.”
Tần La Phu giật mình trong thoáng chốc, theo bản năng hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không định nói với hắn.
“Trong phủ người đông, có lẽ không cẩn thận bị dính vào.”
“Thật vậy sao?” Bùi Ngọc hỏi lại, giọng nói run rẩy, “Khoảng cách như thế nào mới có thể khiến trên người sư tỷ đều là mùi hương của kẻ đó, A Ngọc không hiểu, sư tỷ có thể kể cho A Ngọc nghe được không?”
Tần La Phu thấy dáng vẻ của hắn rất giống như sắp mất khống chế, không dám để hắn nghĩ ngợi lung tung nữa: “Vừa rồi bị người khác không cẩn thận va trúng, không phải như đệ nghĩ đâu.”
“Ừm.” Bùi Ngọc nức nở một tiếng, “Ta đương nhiên tin tưởng sư tỷ, dù sao chúng ta là người thân thiết nhất trên đời này. Sư tỷ ngàn vạn lần đừng lừa dối A Ngọc nha.”
Nhưng ở nơi Tần La Phu không nhìn thấy, thần sắc Bùi Ngọc âm trầm, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
“Đúng rồi, hôm nay đệ đuổi theo yêu vật ra ngoài, có phát hiện gì không?”
“Ta bám theo nó một đoạn, phát hiện nó cảnh giác rất cao, ta vừa đuổi đến gần là mất dấu. Nhưng lúc giao thủ, ta nhận ra nó dù có tu vi Nguyên Anh nhưng lại không thể vận dụng toàn bộ sức mạnh. Ta nghi ngờ nó đang bị thương, và ẩn mình trong phủ là để đoạt bảo vật có thể giúp khôi phục thực lực.”
Tần La Phu ngồi xuống“Tưởng phủ mấy năm nay hành xử khín tiếng, chưa từng nghe có bảo vật nào xuất thế.”
“Thế nhân không biết, nhưng không có nghĩa là không có. Những gia tộc lớn này thường giấu rất kỹ.”
“Giống như năm đó Lan gia ở Thanh Hải, không phải cũng là người giữ bảo vật sao? Cuối cùng bị Ma vực diệt tộc trong một đêm, thiên hạ mới hay càn khôn Âm Dương Kính rơi vào tay Ma giới.”
Năm ấy, việc Lan gia bị diệt môn chỉ trong một đêm từng gây chấn động toàn bộ Tu chân giới. Nguyên nhân không chỉ vì Ma giới xâm lấn bất ngờ khi các đại tông môn thế gia không chú ý, mà còn vì sự xuất hiện của càn khôn Âm Dương Kính.
Càn khôn Âm Dương Kính có thể soi rõ tương lai, đo lường vận mệnh, có thể nói sở hữu nó tương đương với việc có khả năng biết trước tương lai. Thử hỏi tu tiên giả ai mà không muốn biết trước thiên cơ, nes tránh tai hoạ, đắc đạo thành tiên.
Cho nên càn khôn Âm Dương Kính rơi vào tay Ma Vực, quả thực là một tổn thất lớn của Tu chân giới.
“Sư tỷ, còn một chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Đệ nói đi.”
“Hôm nay yêu vật tấn công Tưởng phu nhân, ta thấy rất rõ, không phải con yêu Xích Đuôi lúc trước. Thân hình nó chỉ là một đoàn sương đen, không có hình dạng.”
Tần La Phu lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc: “Xem ra yêu vật trong phủ tướng quân không chỉ có một con.”