Rời khỏi chủ viện, Tần La Phu bước qua một hành lang uốn lượn khúc khuỷu.
Trên đỉnh hành lang treo những chiếc đèn lồng cổ kính, chúng tựa như những vì sao lấp lánh trong đêm, toả ra thứ ánh sáng mỏng manh. Thế nhưng, gió không ngừng thổi tới, khiến đèn lồng chao đảo liên hồi, ánh sáng cũng vì thế mà lúc sáng lúc tối. Cảnh tượng quỷ dị này đã khiến hành lang vốn đã âm u lại càng thêm phần khủng bố, làm người ta dựng tóc gáy.
Ánh trăng sáng tỏ, bóng cây lay động. Tần La Phu một mình bước đi, tiếng bước chân rõ ràng có thể nghe. Bỗng nhiên, ánh mắt Tần La Phu chợt lạnh, nàng xoay người rút kiếm đâm thẳng về phía sau.
“Kẻ nào ở đây?”
Chỉ nghe một tiếng rên khẽ, cổ của kẻ tới đã bị rạch một vết máu. Thanh niên mặc bạch y, dáng người thon dài, chiếc khăn che mặt theo kiếm phong mà bay đi, để lộ một gương mặt kinh diễm tuyệt luân. Công tử như ngọc, thêm một phần thì dài, bớt một phần thì ngắn, mi như lông chim, da như tuyết trắng, eo như thắt gọn, răng như ngọc, khiến người nhìn thấy quên đi phàm tục.
Tần La Phu ngẩn người, không chắc chắn hỏi: “Dung công tử?”
“Tiên sư.” Thanh niên lảo đảo một bước, mất trọng tâm ngả về phía trước.
Dung Liên trực tiếp bổ nhào vào lòng Tần La Phu, hơi thở ấm áp phả vào mặt, hai thân thể ôm sát khăng khít, ngay cả hương vị trên người đối phương cũng có thể ngửi rõ ràng.
“Dung công tử, ngài không sao chứ?” Tần La Phu đỡ lấy, cố gắng không để người kia hoàn toàn dựa vào mình.
Dung Liên vội đứng thẳng, y phục xộc xệch, khóe mắt mang theo vài phần diễm lệ, cả người hiện lên vẻ đẹp yếu đuối như vừa bị người chà đạp.
“Ta không sao.”
Hắn luống cuống chỉnh lại ý phục, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Tần La Phu. Tu sĩ có giác quan vô cùng nhạy bén, Tần La Phu làm sao không thể phát hiện ra ánh mắt dò xét của hắn?
“Dung công tử đã khuya thế này sao không nghỉ ngơi, lại nửa đêm đến đây có chuyện gì sao?” Tần La Phu nhìn vết son phấn đỏ trên gáy ngọc của thanh niên, nhàn nhạt mở lời.
Vừa rồi chủ viện đã xảy ra đại sự như vậy, nàng không tin Dung Liên không biết. Rõ ràng biết đêm tối nguy hiểm, lại vẫn một mình đi ra, không thể không nói hành động này của Dung Liên ẩn chứa thâm ý.
Bàn tay dưới ống tay áo của Dung Liên nhẹ nhàng vuốt ve: “Ta ban ngày làm mất một miếng ngọc bội, hiện tại không tìm thấy.”
Giọng hắn trong trẻo, đôi mắt đỏ tím nhìn thẳng vào Tần La Phu, biểu cảm bình tĩnh khiến người ta khó phân là thật hay là giả.
Tần La Phu không đáp lại, nếu trên người hắn không có mùi son phấn, y phục không rối loạn, có lẽ nàng sẽ tin hắn thật sự làm mất ngọc bội mà đến tìm. Nàng không khỏi nhớ lại những tai ương bi thảm của Dung Liên, cùng với thủ đoạn lôi đình sau khi hắn được Linh tộc nhận về, quyết định không nhúng tay vào vũng nước đục này.
“Vậy không làm phiền Dung công tử nữa, chúc Dung công tử sớm tìm thấy ngọc bội, tại hạ xin cáo từ.” Tần La Phu không muốn nói nhiều. Chuyện của nam chính ít nhúng tay vào thì tốt, dù sao nhân vật chính cũng sẽ hoá hiểm thành an, còn loại vai phụ như bọn họ thì không có vận may như vậy.
Thiêú niên bình tĩnh nhìn Tần La Phu rời đi, cho đến khi bóng dáng nữ tử biến mất, mới từ từ cảm nhận được cơn đau ở cổ.
“Thật đáng tiếc a, ta còn tưởng rằng với tư sắc của ngài sẽ khiến nàng vì ngài mà khuynh đảo, ai ngờ nàng lại không hề có chút ham muốn nào với ngài.” Một cái bóng đen khổng lồ từ góc tường lan tràn ra, phát ra tiếng cười nhạo khe khẽ.
Thanh niên không để ý, chỉ tỉ mỉ vuốt ve vết thương trên cổ, một lần lại một lần, dưới ánh trăng sáng tỏ trông vừa bệnh hoạn vừa quỷ dị.
“A a a, ngài sẽ không tức giận chứ, dù sao nàng ấy còn chẳng thèm nói mấy câu với ngài, lời nói dối vụng về của ngài nàng ấy cũng chọn cách bỏ qua, cứ thế này làm sao nàng ấy sẽ giúp ngài đây, hay là để ta giúp ngài thoát khỏi tất cả những điều này đi.”
“Suỵt.” Thanh niên đặt ngón trỏ lên môi, môi đỏ hé mở, giọng nói lại khiến người ta như rơi vào hầm băng. “Nếu còn ồn ào, ta sẽ giết ngươi.”
Bóng đen lập tức im bặt, vừa quay đầu liền hoà vào màn đêm biến mất không thấy. Thanh niên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng nửa vành trên bầu trời, khoé miệng nhếch lên, vừa điên cuồng lại vừa chắc chắn:“Nàng sẽ giúp ta.”
Hắn lẩm bẩm tự nói không biết là nói cho chính mình nghe hay cho kẻ khác.
Sắc mặt hắn khó đoán, ánh mắt mờ mịt như kẻ đã bị dồn tới đường cùng. Hiện tại, hắn không còn đường lui, chỉ còn cách đánh cược lần cuối hy vọng nàng thật sự là người định mệnh có thể cứu lấy hắn.