Rời khỏi chủ viện, hai người đến hiện trường vụ án.

Máu tươi bắn đầy tường, trên mặt đất còn có xương cốt chưa bị nhai nát. Hiện trường ngoài một vũng chất lỏng màu xanh lục, không có gì đặc biệt được phát hiện. Mọi thứ dường như đều chỉ ra đây là một vụ án quái vật tấn công người bình thường.

“A Ngọc thấy thế nào về việc này?” Tấn La Phu hỏi

Bùi Ngọc lộ vẻ trầm tư: “Yêu vật này xảo trá, hành tung quỷ dị, lại giỏi ẩn mình, thực lực hẳn là ở Nguyên Anh kỳ.”

“Nếu quả thực là đại yêu Nguyên Anh kỳ, vậy trong phủ này ắt hẳn đang cất giấu bí mật nào đó khiến nó để mắt.”

Tần La Phu ngồi xổm xuống, nhìn sát vào vệt chất lỏng kia: “Trong ‘Bách Yêu Phổ’ có ghi chép, yêu vật có nước dãi màu xanh lục, lại có chín đuôi và chín mạng, thì chỉ có Xích Đuôi miêu là phù hợp. Loại yêu này cực kỳ giảo hoạt, bản tính khát máu, giỏi ẩn mình.”

Xích Đuôi hay còn gọi là Cửu Vĩ Miêu yêu, là đại yêu đứng đầu trong Yêu vực.

Vốn tưởng rằng sau khi nhân yêu ký kết đình chiến thư sẽ tạm lắng một chút, nhưng yêu vật vẫn là yêu vật, lòng tham không có giới hạn.

Nghe nói yêu vật thường quấy phá ban đêm, Tần La Phu quyết định đêm nay dò xét chân tướng.

Nàng ngồi thiền trong phòng, chờ màn đêm buông xuống.

Bùi Ngọc đẩy cửa vào, Tần La Phu trên sập mở hai mắt. Thiếu niên mặc áo ngủ, vai rộng eo thon, dáng người thon dài. Dưới ánh đèn mờ ảo khiến cả người hắn được bao phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ.

Bùi Ngọc lập tức bước tới, trong lúc Tần La Phu ngây người, vươn tay ôm lấy eo nàng, đầu tựa vào đùi nàng. Tần La Phu sững sờ một chút.

“A Ngọc đệ sao vậy?”

“Sư tỷ, hôm nay ta có phải đã quá vô lý, chăm chăm nhắm vào một phàm nhân?”

“Ừm, đệ không thích hắn sao?”

Thiếu niên vùi đầu vào lòng nữ tử: “Không thích, một chút cũng không thích, ta luôn cảm thấy hắn không phải người tốt…” Hắn sẽ cướp đi sư tỷ.

“Sư tỷ, ta rất sợ hãi.” Bùi Ngọc đỏ hoe hốc mắt, nước mắt rơi lã chã, yếu ớt lại dễ xúc động.

Tần La Phu cảm thấy Bùi Ngọc đã chịu ảnh hưởng của cốt truyện, dù sao trong sách Bùi Ngọc vẫn luôn chán ghét vài vị nam chính. Nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Bùi Ngọc, không muốn nhìn thấy người sư đệ này đi theo cái kết đã định trong sách: “Không sao đâu, không thích thì chúng ta tránh đi là được.”

Trăng đã lên cao, toàn bộ Tưởng phủ chìm trong tĩnh lặng.

Hai người ẩn mình nơi tối, chờ yêu vật xuất hiện. Nhưng yêu vật lại như ngửi được mùi nguy hiểm từ trước, đến tận canh ba cũng không thấy bóng dáng đâu.

Đúng lúc họ định trở về phòng nghỉ ngơi, từ phía chủ viện đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương thấu tim gan: “Phu nhân! Mau tới cứu người, có yêu vật!”

Hai người vội vàng chạy tới chủ viện. Trong phòng Tưởng phu nhân một mảnh hỗn độn, đuốc đèn, chén sứ vỡ nằm rải rác khắp nơi. Tưởng phu nhân nằm liệt trên mặt đất, hơi thở mong manh. Trong phòng tràn ngập yêu khí, một cái bóng đen chợt loé lên rồi biến mất.

Bùi Ngọc vội vàng rút kiếm đuổi theo, loáng một cái đã không thấy bóng người. Tưởng phu nhân tóc tai rối bời, được hạ nhân đỡ ngồi trên giường.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tần La Phu hỏi.

Trên cổ Tưởng phu nhân có một vết bóp đáng sợ khiến nàng không phát ra tiếng. Thị nữ Châu Ngọc bên cạnh nàng thay lời đáp: 

“Ta ban đêm hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi, liền nằm ở mép giường. Sau đó liền nghe thấy phu nhân kêu to. Nghĩ là con yêu vật kia thừa lúc chúng ta không chuẩn bị muốn làm hại phu nhân.”

“Nếu không phải tiên sư đến kịp thời, phu nhân chúng ta nhất định phải chịu tội, tiên sư nhất định phải vì chúng ta mà làm chủ, diệt trừ con yêu vật kia.” Châu Ngọc vừa nói vừa lau nước mắt, than thở khóc lóc.

“Hàng yêu trừ ma là chức trách của tiên gia, yêu vật làm hại chúng sinh, ta và Bùi Ngọc nhất định sẽ không tha thứ.”

“Cô nương có thể kể rõ hơn tình hình lúc đó không?”

“Ban đêm nô gia vừa hầu hạ phu nhân nằm xuống, vốn cũng định nghỉ ngơi một lát, nào ngờ đột nhiên một trận âm phong thổi tới. Gió mát đêm hè lúc đó không quá để ý, sau đó liền nghe thấy phu nhân kêu to.”

“Mở cửa đi vào liền thấy một khối bóng đen rất lớn, kéo theo chín cái đuôi dài, đôi mắt u lục to lớn, miệng đầy răng nanh. Nó bóp cổ phu nhân, thấy chúng ta đi vào còn muốn giết người diệt khẩu, may mắn hai vị tiên sư đã tới.” Châu Ngọc nói, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tần La Phu khẽ suy tư, trong lòng đã có phần tính toán.

“Ngươi cứ chăm sóc tốt phu nhân nhà ngươi, yêu vật chẳng mấy chốc sẽ sa lưới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play