Tấn La Phu và Bùi Ngọc đi vào chủ viện, nhưng không thấy Tưởng lão gia, chỉ có Tưởng phu nhân ra nghênh tiếp.
Nghe nói Tưởng lão gia tuổi đã quá nửa trăm, bị trúng phong liệt nửa người, nhiều năm nằm liệt giường, mọi việc trong phủ hiện đều do phu nhân thay mặt quản lý.
Tưởng phu nhân trông như ngoài ba mươi, mặc váy dài gấm thêu hợp hoan hoa sắc hồng ánh nước viền chỉ vàng, đầu cài trâm ngọc bộ diêu, dáng vẻ yểu điệu phong hoa. Trong tay nàng dắt theo một tiểu công tử khoảng tám tuổi.
Hai người được mời ngồi, Tưởng phu nhân khẽ nhéo khăn tay phân phó hạ nhân dâng trà.
“Hai vị tiên sư trăm công ngàn việc, ta vốn không muốn trì hoãn thời gian của hai vị. Nhưng con yêu vật kia thực quá càn rỡ, liên tiếp làm người bị thương, khiến người trong phủ ai nấy đều bất an.”
Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, sắc mặt mang theo u sầu: “Ta chỉ là nữ lưu yếu đuối, phu quân lại bị bệnh lâu ngày, thần trí mơ hồ, trong lúc cấp bách mới dám hướng quý môn cầu cứu, mong hai vị tiên sư mau chóng trừ bỏ con yêu vật kia, sớm trả lại bình an cho Tưởng gia.”
“Yêu vật kia bắt đầu gây hại từ khi nào? Những người bị thương là ai?” Tần La Phu hỏi.
Thị nữ bên cạnh Tưởng phu nhân, tên là Châu Ngọc, đáp lời: “Yêu vật kia hại người đã được một thời gian. Ban đầu là do một tỳ nữ tên Tiểu Đào ở ngoại viện qua đêm không về phòng, sau phái người đi tìm thì phát hiện xác nàng chìm dưới giếng, trên người chi chít vết cào.”
“Tiểu Đào mất tích từ khi nào?”
“Nô tỳ không rõ lắm. Là người bên viện Thô Hầu phát hiện khi đi múc nước sáng sớm.”
Tần La Phu trầm ngâm: “Ngoài Tiểu Đào, còn ai từng bị yêu vật tấn công không?”
“Hồi bẩm tiên sư, ngoài Trân Châu và Trân Ngọc bị hại đêm qua, tạm thời chưa có thêm người bị thương.”
Bùi Ngọc nghe vậy nhướng mày, nói: “Thật là kỳ quái, mấy người này dường như chẳng có liên hệ gì rõ ràng. Lẽ nào trên người các nàng có vật gì hấp dẫn yêu vật?”
“Yêu vật chẳng phải thích ăn thịt người sao? Có khi chỉ là đói bụng nên tìm người để ăn mà thôi.” Tưởng phu nhân thản nhiên nói, mí mắt hơi hạ, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Không thể nào!.” Bùi Ngọc lập tức bác bỏ: "Nếu chỉ vì thoả mãn dục vọng no bụng, yêu vật lại vì sao cố tình chọn trúng phủ tướng quân? Cho nên trong phủ tướng quân nhất định có thứ gì đó hấp dẫn chúng, khiến chúng không buông.”
Sắc mặt Tưởng phu nhân hơi cứng lại, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình thường.
Tần La Phu lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối, thần sắc bất động, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà.
“Không biết gần đây trong phủ có chuyện gì khác thường?” Bùi Ngọc khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng.
Châu Ngọc do dự một chút rồi nói: “À đúng rồi. Nô tỳ và Tiểu Đào ở cùng một phòng. Trước khi xảy ra chuyện mấy ngày, nàng luôn thần thần bí bí, nửa đêm không ngủ thường lén lút rời khỏi phòng.”
“Ngươi có biết nàng ta đi đâu?”
“Nô tỳ không rõ. Tiểu Đào xưa nay cổ quái, rất ít giao tiếp với người khác.”
Manh mối đến đây dường như đã đứt đoạn, không lần ra thêm gì rõ ràng.
Nhưng ánh mắt Tần La Phu lại luôn dừng trên người tiểu công tử bên cạnh Tưởng phu nhân. Đứa nhỏ kia dung mạo tinh xảo như ngọc, mặc cẩm y vừa người, trong lòng ôm một con mèo đen.
Mèo đen nằm cuộn tròn trong lòng tiểu công tử, đôi mắt u lục sáng đến dọa người.
Nó cảnh giác liếc nhìn Tần La Phu một cái, rồi lại rụt đầu vào khuỷu tay tiểu công tử.
“Tiểu công tử nuôi mèo rất có phúc khí.” Tần La Phu bỗng lên tiếng, lời nói khiến người khác có phần khó hiểu.
“Mèo này là do lão gia lúc còn tỉnh táo tặng cho con ta làm quà sinh nhật.” Tưởng phu nhân đáp.
Tần La Phu mỉm cười nhạt, mặt không lộ vẻ gì khác thường: “Mèo ngoan ngoãn, lại thông minh, khó trách được tiểu công tử yêu thích.”