Thấy tay Tạ thị sắp nhận lấy chén trà, Vân Khanh khẽ rên một tiếng, thân hình hơi nghiêng đi. Tạ thị lập tức quay đầu lại, đỡ nàng, lo lắng hỏi: "Sao vậy, có phải bệnh cảm lạnh vẫn chưa khỏi?"
Cùng lúc đó, mắt Tô Mi mở to, bàn tay vốn định buông ra ngay khi Tạ thị vừa nhận lấy chén trà đã không thể thu về được. Một tiếng "bộp", chén trà rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh sứ trắng và nước trà xanh biếc.
Người tinh mắt đều nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Thẩm Mậu đang cúi đầu uống trà cũng khẽ nhíu mày, không vui nhìn Tô Mi: "Ngươi ngay cả một chén trà cũng không bưng vững sao?" Giọng điệu tuy nhẹ, nhưng không khó để nghe ra ông có chút phản cảm rồi.
Lúc này tuyệt đối không thể đắc tội Thẩm Mậu, nàng ta còn phải dựa vào ông ấy mà. Đầu óc Tô Mi nhanh chóng xoay chuyển. Trương ma ma thấy không khí không ổn, vội vàng cúi người đỡ nàng hỏi: "Tiểu thư, có phải bụng cô lại đau rồi không?"
Nhìn ánh mắt mong đợi của Trương ma ma, Tô Mi lập tức hiểu ý, sắc mặt lộ ra một tia đau đớn, ôm bụng ngồi xuống đất: "Đúng vậy, vừa nãy không biết sao đột nhiên bị đau như vậy." Đôi mắt nàng ta còn liếc nhìn Thẩm Mậu một cái, như muốn nói thêm điều gì.
"Đất lạnh, sao còn không mau đỡ nàng ta dậy." Thẩm Mậu nói, chỉ cần liên quan đến hài tử trong bụng, ông liền vô cùng cẩn trọng, điểm này Tô Mi và Trương ma ma đều rất rõ.
Tạ thị thấy nữ nhi không sao, quay đầu nhìn chén trà đổ trên đất, trong mắt lóe lên ánh nhìn hằn học. Con tiện nhân này hay thật, vừa vào cửa đã cho bà một vố, giờ dâng trà còn giở trò nữa. Nếu không phải nữ nhi vừa nãy kêu chóng mặt, thì chắc chắn sẽ bị đổ tội làm đổ trà lên đầu mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT