Sắc mặt Tạ thị lập tức từ trắng chuyển sang xanh, hai mắt bốc lửa giận. Mới vừa vào cửa, đã để lão gia miễn lễ, sau này chẳng phải sẽ trèo lên đầu bà sao, tuyệt đối không được.
Thấy Tạ thị sắp giận dữ nói ra, Vân Khanh tiến lên một bước, mỉm cười mở lời: "Phụ thân, con đứng ở đây đã lâu rồi, người còn chưa nhìn con một cái."
"Đến đây, để ta xem nào. Đây là bảo bối Vân Khanh của ta. Nửa năm không gặp, phụ thân suýt nữa không nhận ra con rồi." Vừa thấy Vân Khanh bước lên hành lễ, Thẩm Mậu lập tức buông tay đang đỡ Tô Mi, tiến lên hai bước đỡ Vân Khanh. Ông nhiều năm không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi này, từ nhỏ đã bế trong tay dỗ dành cưng chiều, dồn hết tình cảm vào.
Tuy nhiên, Vân Khanh cũng hiểu, sở dĩ mình được phụ thân đặt trong lòng bàn tay là vì Thẩm gia không có đứa trẻ nào khác. Nếu Tô Mi trong bụng sinh ra một đệ đệ, những chuyện khác thì khó nói rồi.
"Nô tài vừa nãy còn nói tiểu thư bây giờ đã lớn, càng ngày càng xinh đẹp lanh lợi, lão gia nhìn thấy chắc không nhận ra. Tiểu thư còn nói nô tài nói bậy nữa." Thấy phụ tử hai người gặp nhau vui vẻ, trong mắt Tạ thị cũng có ý cười. Lý ma ma là người lớn tuổi trong nhà, thỉnh thoảng nói một hai câu góp vui cũng không sao.
"Đúng vậy, đến đây, Vân Khanh, đây là Tô di nương." Một tay dắt Vân Khanh đến trước mặt Tô Mi, Thẩm Mậu vô cùng vui vẻ nói. Ông sinh ra phong lưu hào phóng, hơn ba mươi tuổi đã sở hữu gia tài khổng lồ, thê hiền thiếp đẹp, điều hối tiếc duy nhất là vẫn chưa có nhi tử. Đối với niềm vui của ông, Vân Khanh phần nào có thể hiểu được, người thời đại này đều rất coi trọng con cái.
Tô Mi bất động tựa vào Trương ma ma bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt như gió có thể thổi bay. Ngoài việc khẽ gật đầu với Vân Khanh cái gật đầu này khẽ tới mức khó có thể nhận ra, nàng ta nửa ngày cũng không có động tác nào khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT