Mọi chuyện tạm thời yên ổn, Ứng Thiên Thừa làm theo lời Lạc Kỳ An rồi đến chỗ Đỗ Đón Gió, hai tay cung kính dâng trả lại kiếm.
“Đa tạ chưởng môn rộng rãi cho mượn kiếm. Vừa rồi trong lúc giao chiến, không rõ là thứ gì đã ăn mòn vỏ kiếm.”
Đỗ Đón Gió chỉ cười cười, nhận lại kiếm, truyền linh lực vào một cái thì vỏ kiếm liền tự động khôi phục như mới, rồi hóa thành một luồng ánh sáng nhập vào mu bàn tay ông. Ông nói: “Ngươi nên cảm ơn sư huynh ngươi thì hơn, nếu không nhờ y phát hiện kiếm của Chu Ngạn có vấn đề thì có khi đến lúc trận đấu kết thúc cũng chưa chắc đã có ai phát hiện ra.”
“Sư huynh?” Ứng Thiên Thừa thoáng ngẩn người.
“Không cần cảm ơn ta, ngươi thắng là ta phát tài.” Lạc Kỳ An khoanh tay bước lại.
Ứng Thiên Thừa ngoảnh đầu lại, thấy thiếu niên áo xanh mỉm cười bước tới. Môi hồng răng trắng, tóc đen thả lòa xòa trước ngực, mặt mày không chút nữ khí mà mang nét sắc bén riêng biệt của đàn ông, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ tử.
“Đây là đại đệ tử theo ta ra ngoài du lịch mấy chục năm, mới về hôm qua, sau này cũng là sư huynh của ngươi —— Lạc Kỳ An.” Đỗ Đón Gió giới thiệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT