Lần cuối cùng Quý Nam gặp Tần Hành, cái lần cậu đá trái bóng của anh bay xuống hồ cũng đã qua một tuần.
Từ đó đến nay hai người không nói với nhau quá một câu.
Tần Hành thật ra cũng chẳng phải nhỏ nhen, chỉ là nghĩ Quý Nam làm mất đồ của mình mà không chịu xin lỗi, lại còn cợt nhả.
Còn Quý Nam thì thấy Tần Hành quá nhỏ mọn, tính cách nặng nề, anh không để ý tới tôi? Vậy tôi cũng không thèm để ý tới anh!
Ba mẹ Quý Nam gần đây bận tối mắt, ba ngày hai bữa không có mặt ở nhà, ông bà nội thì chưa dọn về sống cùng, trong nhà chỉ còn cậu và cô bảo mẫu tạm thời.
Hôm nay là thứ bảy, cô bảo mẫu nhận được cuộc gọi báo người thân bị té, đang nằm viện nên vội vàng gọi cho mẹ Quý Nam xin nghỉ, ba mẹ Quý vốn cũng tốt tính, lập tức đồng ý ngay.
Trùng hợp là hôm nay hai người có lịch qua tỉnh bên khảo sát hạng mục mới, theo kế hoạch thì khoảng chạng vạng sẽ quay về.
Cô bảo mẫu sau khi gọi điện xong đi lên lầu, Quý Nam đang ngủ trưa, cô tính gọi cậu dậy để báo chuyện, nhưng nghĩ tới tính cậu lúc mới thức dậy rất dễ cáu, mà bản thân cũng đang sốt ruột nên quyết định cứ rời đi luôn.
Mùa mưa năm nay kéo dài, mấy ngày trước còn mưa nhỏ, hôm nay thì lại mưa lớn đột ngột.
Ba mẹ Quý đang trên đường quay về thì nhận tin tuyến đường phía trước xảy ra sạt lở đất, bị phong tỏa, hai người buộc phải vòng đường khác, nhưng ước tính cũng phải sau 11 giờ đêm mới về tới nơi.
Quý Nam ngủ dậy thấy trong nhà không có ai, nghĩ cô giúp việc ra ngoài mua đồ nên cũng chẳng để tâm, mở TV xem.
Nhưng mãi đến lúc trời sẩm tối vẫn chẳng thấy ai quay lại.
Quý Nam từ nhỏ đã sợ bóng tối, đi vệ sinh ban đêm cũng không dám đi một mình, cậu cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, bật hết tất cả đèn trong nhà, vậy mà vẫn thấy sợ đến run, cuối cùng cậu khóc òa lên rồi chui tọt vào phòng, trốn trong chăn.
Ba mẹ Quý lo lắng không yên, mẹ Quý Nam chợt nhớ ra nhà bên cạnh là nhà Tần Hành, từng gặp vài lần ở buổi tiệc, lại vừa dọn đến làm hàng xóm nên cũng từng trao đổi số điện thoại.
“Chị Tần ơi, xin lỗi chị, chuyện là thế này… tôi với ba Tiểu Nam đang khảo sát dự án ở tỉnh bên, ai ngờ mưa lớn gây sạt lở nên bị chặn đường về. Cô bảo mẫu thì xin nghỉ từ chiều, trong nhà giờ chỉ còn mình đứa bé… Nó còn chưa ăn gì, tôi lo quá... Chị có thể giúp tôi ghé qua nhà xem cháu một chút không?”
“A? Vợ chồng tôi cũng đang công tác ngoài tỉnh đây. Vậy thế này đi, tôi gọi điện về nhờ cô giúp việc qua nhà chị đón Tiểu Nam sang bên tôi, A Hành ở nhà có thể trông giúp.” Mẹ Tần nói ở đầu dây bên kia.
“Vậy làm phiền chị rồi, thật ngại quá.”
“Không sao đâu, chị yên tâm, tôi gọi về ngay đây.”
Dù vậy mẹ Quý vẫn không yên tâm, lại gọi về nhà mình lần nữa nhưng không ai bắt máy, càng gọi càng lo, đến mức ba Quý cũng phải lên tiếng an ủi:
“Nhờ hàng xóm rồi mà, không sao đâu.”
Tần Hành đang ngồi vào bàn cơm thì thấy cô giúp việc nhận điện thoại, chờ cô cúp máy Tần Hành mới hỏi:
“Mẹ cháu nói gì vậy?”
“Bảo mẫu nhà bên nghỉ gấp, ba mẹ Tiểu Nam lại đang kẹt ở tỉnh khác, hiện giờ nhà chỉ còn một mình cậu bé thôi, phu nhân bảo tôi qua đón cậu ấy về đây.” Cô đáp rồi cầm ô chuẩn bị ra cửa.
“Khoan đã...” Tần Hành gọi lại, có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng vẫn nói: “Để cháu đi cùng, nó mới qua nhà mình có một lần, lỡ không nhớ cô, không chịu theo thì sao?”
Tới cổng nhà Quý Nam, băng qua vườn trước, Tần Hành thấy cửa kính sát đất mở hé.
Anh bấm chuông, không ai ra.
Đèn dưới lầu vẫn sáng, tiếp tục ấn chuông một hồi vẫn không có động tĩnh gì.
Tên nhóc kia đang làm gì vậy...
Tần Hành đi vòng qua bên cửa kính.
“Làm vậy có sao không? Mình cứ vào thế này…” – Cô giúp việc dè dặt hỏi.
Tần Hành không trả lời, lẳng lặng đẩy cửa bước vào, đèn phòng khách sáng trưng nhưng không thấy bóng dáng Quý Nam đâu, điện thoại bàn thì vẫn đổ chuông không ngừng.
Quý Nam lúc này đang co rúm mình trong chăn, sợ hãi và tủi thân đến mức khóc nức nở, vì không ló đầu ra, trong chăn nóng bức khiến cả người cậu ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt, mặt đỏ bừng, môi run run, tóc dính bết vào trán.
“Này, em trốn trong chăn làm gì?”
Quý Nam nghe được có người nói chuyện, giọng nói có chút quen thuộc, cậu ló nửa cái đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy Tần Hành đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Rõ ràng chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng lại có dáng vẻ điềm tĩnh như một người lớn.
“Anh… sao lại ở nhà em?” Quý Nam sụt sịt hỏi, mấy chuyện giận hờn trước đó đều quên sạch.
Tần Hành vốn định mỉa cậu mấy câu, nhưng thấy Quý Nam khóc đến mắt mũi đỏ bừng, giọng nói ấm ức đến đáng thương, lời chế nhạo tự dưng nghẹn lại trong họng.
Anh trả lời: “Mẹ em gọi điện cho mẹ anh, nói em ở nhà một mình, nhờ bọn anh sang xem.”
Quý Nam vẫn đang vừa khóc vừa hít mũi, Tần Hành nhìn cậu nước mắt nước mũi tèm lem, có chút ghét bỏ.
Anh đi đến mép giường, rút hai tờ khăn giấy trên bàn đầu giường, lau qua loa cho cậu hai cái, rồi mất kiên nhẫn nhét khăn giấy vào tay Quý Nam: “Tự lau đi.”
Quý Nam bị anh lau thấy đau, càng thêm tủi thân, nhưng nghĩ bây giờ chỉ có thể dựa vào Tần Hành, lỡ đâu anh giận mà bỏ đi, mặc kệ cậu thì biết làm sao…
Cậu cố nhịn khóc, đôi mắt tròn vo nhìn anh đáng thương hệt như con mèo ướt mưa.
“Dậy đi, qua nhà anh.” Tần Hành đứng ở mép giường giục.
Quý Nam chậm rãi bò dậy, Tần Hành thấy cậu đúng kiểu yếu ớt, anh từ ba tuổi đã quen ở nhà một mình, đôi khi còn chẳng có bảo mẫu bên cạnh mà cũng chẳng bao giờ khóc như vậy.
“Em không gọi điện cho ba mẹ à?” Tần Hành hỏi.
“Em… em không nhớ số…” Quý Nam đáp, giọng vẫn còn mũi.
Tần Hành không nói gì, chờ một lúc, thấy cậu loay hoay mang giày cả nửa ngày vẫn chưa xong, anh mất hết kiên nhẫn: “Em mang giày mà cũng lâu thế?”
Quý Nam ngồi bệt xuống sàn, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn long lanh nước, giọng nghèn nghẹn: “Em… không biết buộc dây giày.”
Cậu vừa yếu đuối vừa mít ướt, nhìn kiểu gì cũng thấy ngốc nghếch.
Tần Hành thấy cậu quấn dây giày rối tung cả lên, cuối cùng đành ngồi xổm xuống giúp, anh buộc nhanh gọn chỉ trong vài giây rồi đứng dậy nói: “Xong rồi, đi nhanh lên.”
Quý Nam “À” một tiếng, đi theo Tần Hành xuống lầu.
Bảo mẫu nhà Tần Hành đang nghe điện thoại, hóa ra là mẹ Quý Nam gọi lại, lo lắng nên muốn nói chuyện trực tiếp với con.
Quý Nam cầm lấy điện thoại, nức nở hỏi: “Mẹ ơi, chừng nào mẹ về?”
Nghe thấy giọng mẹ, Quý Nam lại bắt đầu khóc, bên kia mẹ cậu phải dỗ dành hồi lâu mới chịu yên.
Sau khi cúp máy, bảo mẫu mang vào cái ô lúc nãy để ở cửa kính, tiện thể đóng cửa lại.
Tần Hành thấy cậu còn đang lau nước mắt, hỏi: “Điện thoại vang suốt, sao em không nghe?”
Quý Nam cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Em sợ… không dám xuống dưới.”
Tần Hành: “......”
Ngốc nghếch, vụng về, gan còn nhỏ nữa.
Ngoài trời mưa rất to, hai nhà tuy cách nhau chỉ trăm mét nhưng lúc về đến nhà Tần Hành, quần và giày Quý Nam đều ướt sũng.
Cậu nhỏ con hơn Tần Hành rất nhiều, người gầy, da trắng, mắt mũi vẫn còn đỏ hoe sau khi khóc, trông chẳng khác gì một con mèo bị bỏ rơi, cậu đứng giữa phòng khách nhà Tần Hành, lúng túng không biết làm gì.
Bảo mẫu nói: “Quý thiếu gia, để dì dẫn con đi tắm nha?”
Quý Nam đứng yên không nhúc nhích, Tần Hành nghĩ chắc cậu ngại nên nói: “Dì hâm nóng cơm đi, để con dẫn em ấy đi.”
“Nhưng… một mình con được không đó?” Bảo mẫu lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.” Tần Hành nói xong liền xoay người lên lầu, lên được hai bậc cầu thang thì quay đầu lại, thấy Quý Nam vẫn đứng đực ra một chỗ liền mất kiên nhẫn: “Nhanh lên, sao em làm cái gì cũng chậm rì rì thế.”
Quý Nam bị mắng, bực mà không dám nói gì, chỉ biết rụt rè chạy theo.
Vừa bước vào phòng Tần Hành, Quý Nam lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Trên tường dán đầy poster cầu thủ bóng đá, rèm cửa là loại lưới màu xanh biển xen trắng, chăn gối cũng cùng tông màu.
Bên tủ đầu giường, ngoài đèn bàn và đồng hồ báo thức còn đặt vài mô hình xe đua, trực thăng.
Một mặt tường là tủ quần áo, trên tấm thảm lông trắng đặt một ghế lười, bên cạnh là bàn tròn nhỏ có hai cuốn sách.
Bàn học khá rộng, để mô hình bóng đá, máy tính, đồ dùng học tập và sách vở.
Trên ghế còn có cặp sách của Tần Hành, kệ sách lớn bên cạnh bày đầy các loại sách.
“Đây là phòng của anh hả?” Quý Nam tò mò hỏi.
Tần Hành “ừ” một tiếng, đi tới mở tủ quần áo, lúc này mới nhớ Quý Nam không mang đồ thay.
Quý Nam nhìn quanh căn phòng, trong lòng thầm nghĩ: Tần Hành cũng đáng thương quá, chẳng có đồ chơi gì cả. Bảo sao lần đó mình làm mất trái bóng lại giận đến thế.
Tần Hành lấy một bộ đồ chưa từng mặc đưa cho cậu, rồi dẫn cậu vào phòng tắm.
Thật ra không phải anh chu đáo gì, chỉ là sợ Quý Nam hậu đậu, đến cái vòi nước nóng cũng không biết chỉnh.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tần Hành định quay người ra ngoài thì nghe Quý Nam ở phía sau nhỏ giọng nói:
“Ngày đó em không cố ý đâu... xin lỗi anh.”
Tần Hành nhìn cậu nhóc mặt mũi tội nghiệp, vốn định lơ đi nhưng nghe cậu chịu xin lỗi thì cơn giận trong lòng cũng tan gần hết.
“Anh định đi đâu vậy?” Quý Nam thấy anh chuẩn bị đóng cửa liền vội vàng gọi.
“Em không phải chuẩn bị tắm à?”
Quý Nam ấp úng một hồi, không nói gì.
Tần Hành nhíu mày: “Không lẽ... em đến tắm cũng không biết?”
“Em... đương nhiên biết!” Giọng Quý Nam nũng nịu. “Chỉ là... em hơi sợ… anh ở lại với em đi.”
Cậu càng nói càng nhỏ tiếng, trong lòng vừa xấu hổ vừa ngượng, không ngờ Tần Hành lại đáp:
“Vậy thì nhanh lên đi.”
Anh đứng ngoài cửa buồng tắm, tuy trong lòng có hơi không cam tâm nhưng lại sợ Quý Nam khóc.
Sau khi cậu tắm xong và thay đồ, hai người cùng xuống lầu, bộ đồ quá rộng nên quần cậu phải xắn lên hai vòng.
Hai đứa ngồi đối diện nhau ăn cơm, một bên thì ăn nhã nhặn gọn gàng, bên kia thì ăn được vài miếng đã ngồi thừ ra.
“Em không ăn à?”
“Không muốn ăn.” Quý Nam đáp yếu ớt.
Chỉ cần khóc xong là cậu ăn uống không vô, thói quen này theo mãi đến lớn vẫn không bỏ được, nên ở nhà, mỗi lần cậu làm sai gì cũng không ai dám mắng ngay trong bữa cơm, chỉ sợ cậu khóc rồi bỏ ăn, dỗ mãi không hết.
Tần Hành nhún vai: “Ờ, tùy em.” nhưng vẫn lẩm bẩm: “Bảo sao gầy như con gà con.”
Quý Nam mệt rã rời sau một trận cảm xúc lên xuống, nghe anh nói tuy không vui nhưng cũng không còn sức đôi co.
Cơm nước xong đã gần 9 giờ, bảo mẫu chuẩn bị sẵn một phòng cho khách để Quý Nam ngủ lại, nhưng trước khi đi ngủ, cậu rụt rè hỏi:
“Em ngủ chung với anh được không?”
Tần Hành không đáp, cậu liền sốt ruột nói tiếp: “Được không vậy, em không dám ngủ một mình…”
Nửa tiếng sau——
Tần Hành nhìn Quý Nam đang nằm sấp trên giường mình, cầm mô hình xe đua trên tủ đầu giường nghịch, trong lòng cảm thấy hối hận vì đã đồng ý.
Chỉ trách lúc đó Quý Nam nhìn anh đầy vẻ mong chờ, ánh mắt sáng rực, bên trong như long lanh nước mắt, cả gương mặt nhỏ viết rõ hai chữ “làm ơn”.
Quý Nam lớn lên trông rất dễ thương, lại còn biết làm nũng, đúng là khó mà từ chối được.
Bình thường Quý Nam muốn gì, chỉ cần dùng điệu bộ đó là người trong nhà kiểu gì cũng đồng ý, không ngờ chiêu này lại có hiệu quả với cả Tần Hành.
Tới tận rạng sáng gần 12 giờ, ba mẹ Quý Nam mới về tới Tần gia, mệt nhoài cả người.
Họ bước vào phòng, thấy hai đứa nhỏ đã ngủ say, Quý Nam thì ôm chặt Tần Hành như ôm gấu bông, hai người lớn chỉ biết cười khẽ lắc đầu, cuối cùng cũng không nỡ bế con về.
Từ sau chuyện hôm đó, ấn tượng của Quý Nam về Tần Hành hoàn toàn thay đổi.
“Anh không còn là người em ghét nhất nữa đâu. Bây giờ là người em thích thứ 34 rồi đó.”
“Hả? Tại sao lại là thứ 34?”
Quý Nam bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê từ ba mẹ, ông bà, cô giáo đến mấy bạn cùng lớp, mỗi cái tên đều rất nghiêm túc.
Mấy hôm sau, Tần Hành cũng sang phòng Quý Nam chơi, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng riêng của cậu.
Quý Nam hiện tại vẫn ngủ cùng ba mẹ, nên căn phòng này chỉ để đồ và đồ chơi, đồ chơi chiếm hơn nửa diện tích.
Quý Nam đắc ý nói: “Anh đúng là đáng thương, trong phòng chẳng có món đồ chơi nào cả. Hèn gì hôm đó em lỡ làm hỏng quả bóng của anh, anh giận tới vậy. Không sao, em tha thứ cho anh rồi. Anh thích gì thì cứ chọn một món đem về đi.”
Tần Hành: “......”
Tần Hành nghẹn họng không nói được gì, Quý Nam lại tưởng anh xúc động tới mức không thốt nên lời, bèn tiếp tục nói:
“Anh không cần cảm động quá đâu, dù sao lần trước em cũng nên cảm ơn anh, thật ra anh đối với em cũng không tệ lắm.”
Tần Hành nghe cái giọng vừa đắc ý vừa khẳng khái ấy, không biết nên tức hay nên cười, một lúc sau, anh kéo tay cậu lôi thẳng về nhà mình.
“Ơ, làm gì vậy? Đi đâu thế?” Cậu giật mình hỏi.
Tần Hành dắt cậu tới một căn phòng rồi mở cửa ra, phòng này gần bằng với phòng của Quý Nam, nhưng không phải để ngủ mà là nơi anh chứa đồ chơi từ trước đến giờ.
Ngoài những món cha mẹ mua, còn có cả quà của người thân, bạn bè, đối tác của cha mẹ tặng, chỉ là anh thấy không thú vị nên phần lớn vẫn còn mới tinh, chưa bóc tem, chất đống như đồ bỏ xó.
Quý Nam ngây dại, rất nhiều món cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng chơi, cậu quay đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh như có cả ngôi sao:
“Tần ca ca~”
Mắt to tròn, đen trắng rõ ràng, lấp lánh như cất giấu cả trời sao.
Sau đó——
Hai nhà càng lúc càng thân thiết, lại có cả hợp tác trong công việc làm ăn nên quan hệ ngày càng tốt.
Nếu ba mẹ hai bên có công tác xa sẽ đưa con sang nhà người kia nhờ trông giúp, mà nếu cả hai nhà đều không có ai ở nhà thì cũng chẳng sao, vì hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau làm bạn.
Quý Nam cũng ngày càng dính lấy Tần Hành, hai người từ ăn cơm, tắm rửa đến ngủ nghỉ đều phải có nhau.
Có lúc Tần Hành giận, không thèm để ý đến cậu, hoặc không chịu làm theo ý cậu, Quý Nam liền khóc.
Khuôn mặt trắng trẻo khóc đến đỏ ửng, thút tha thút thít, nói cũng không rõ lời.
Mỗi lần như vậy, Tần Hành đành bất lực chịu thua, càng về sau càng dễ mềm lòng.
Anh không rõ từ khi nào, mình bắt đầu cảm thấy Quý Nam tuy tính tình không tốt, lại vừa nhõng nhẽo vừa hay khóc, nhưng lúc dính người thì lại cực kỳ đáng yêu.
Từ đó anh không còn lạnh nhạt như trước mà bắt đầu đối xử với cậu ngày một tốt hơn, càng lúc càng cưng chiều.
Hai người gần như sinh hoạt chung, Quý Nam ngủ dậy còn lơ mơ, Tần Hành sẽ giúp cậu mặc đồ, nửa đêm Quý Nam muốn đi vệ sinh, anh cũng không ngại phiền mà chịu khó thức dậy đi cùng.
Có gì ăn ngon, chơi vui, dù anh không cần cũng sẽ nghĩ đến phần dành cho Quý Nam.
Quý Nam bị anh nuông chiều thành thói, quen với việc được chăm chút, khi ăn cơm cứ đung đưa chân, tay cầm đồ chơi nghịch ngợm, Tần Hành thì ngồi bên cạnh bưng bát, từng muỗng từng muỗng đút cho cậu.
Người lớn hai nhà nhìn cảnh này chỉ biết dở khóc dở cười.
Có lẽ đây chính là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu?