Đinh ~~~

Chuông tan học vang lên, các bạn học sinh lần lượt thu dọn cặp sách rời khỏi lớp.

“Quý Nam, thành phố mới khai trương một quán game, đi cùng không?” Một bạn học hớn hở hỏi cậu nam sinh đang ngồi bên cửa sổ thu dọn đồ đạc.

“Thôi, cậu ấy có quyết được gì đâu, phải chờ người kia…” Một người khác tốt bụng nhắc.

Hai người cười ha ha, chẳng hề sợ to chuyện.

Lúc này, cậu nam sinh ngồi bên cửa sổ đứng dậy, gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn nổi bật, đôi mắt đặc biệt trong trẻo, cậu mỉm cười ấm áp rồi nói: “Được mà.”

Nhưng nụ cười hiền hòa ấy không khiến hai người kia cảm thấy dễ chịu như gió xuân mát lành, ngược lại còn rùng mình sợ hãi, xua tay như muốn chạy trốn, rồi vội vã cầm cặp bỏ đi, vừa đi vừa cười hí hửng.

Quý Nam nhìn theo bóng lưng họ, không nhịn được mà trợn mắt, trong lòng bực bội mà chẳng hiểu tại sao.

Khi mang cặp ra đến cổng trường, bên ngoài đã đỗ sẵn đủ loại siêu xe đủ màu sắc.

Trường Trung học Long Hưng là một trường tư thục hàng đầu ở thành phố S, tất cả học sinh ở đây đều là con nhà có điều kiện, bỏ tiền ra để được học, dù là giáo viên, phương pháp giảng dạy, thiết bị hay môi trường đều thuộc loại tốt nhất.

Học phí dĩ nhiên đắt đỏ, những học sinh có thể vào được đây thường chia thành hai loại:

Một là học sinh giỏi, được trường miễn hoàn toàn học phí.

Hai là con nhà giàu, bỏ tiền để vào học.

Nhiều phụ huynh tìm mọi cách đưa con vào đây, không chỉ vì môi trường học tốt, mà kể cả khi thành tích học không tốt thì các mối quan hệ ở đây cũng không phải là thứ mà trường bình thường có được.

Ở đây, thi đại học thật ra là con đường bình thường nhất, phần lớn học sinh sau này hoặc nối nghiệp kinh doanh của gia đình, hoặc đi du học để “mạ vàng” bằng cấp.

Những người có tiền, có quyền, cho con học ở đây chẳng qua cũng chỉ để tích lũy quan hệ xã hội cho con.

Xã hội bây giờ, quan hệ là hàng đầu, thực lực xếp sau, có quan hệ thì làm gì cũng dễ.

Quý Nam thuộc nhóm thứ hai, còn “quái vật” Tần Hành đó thì thuộc cả hai nhóm.

Quý Nam lững thững bước ra khỏi cổng trường, đứng ngoài chờ tài xế lịch sự mở cửa xe màu đen, vừa hỏi han xem hôm nay ở trường học hành thế nào.

Quý Nam thất thần đáp lại, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đang ngồi đó, cúi xuống bấm điện thoại, không biết đang xem gì.

Thấy cậu, anh chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt về.

Quý Nam thấy anh không nói gì, cũng lười lên tiếng, trong lòng lại càng thấy bực vì chuyện khi nãy vẫn chưa nguôi.

Tần Hành có vẻ đang bận, suốt đường đi cũng không nói câu nào.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa biệt thự, cậu xuống xe nhưng không đi vào ngay mà rẽ sang hướng bên cạnh.

Nhà Quý Nam với nhà Tần Hành là hàng xóm, Tần Hành lớn hơn cậu hai tuổi, hai nhà cách nhau chỉ hơn trăm mét, ca mẹ hai bên từng làm ăn cùng nhau từ thời trẻ, sau khi quen biết thì trở nên thân thiết.

Nhưng từ khi cậu học cấp hai, ba mẹ bắt đầu chuyển hướng làm ăn ra nước ngoài, quanh năm suốt tháng chỉ về nước vào dịp Tết hoặc lúc cậu được nghỉ.

Hoặc là cậu được nghỉ thì qua bên đó với họ, cậu vẫn luôn sống với ông bà nội.

Cha mẹ Tần Hành cũng vì bận công việc nên rất ít khi ở nhà, nhưng họ rất yên tâm về con trai mình.

Quý Nam vừa vào cửa thì nghe thấy dì Phương giúp việc nói: “Tiểu Nam về rồi à, ông bà nội cậu đi du lịch theo đoàn người cao tuổi rồi, sáng nay bay rồi. Cơm tối chắc phải đợi thêm lát nữa mới xong.”

Quý Nam đáp lại rồi lên lầu về phòng mình, vừa đặt cặp xuống thì nghe tiếng “cạch”, cửa phòng bị đẩy ra, bước chân từ xa dần tiến lại gần.

Cậu không cần quay đầu cũng biết là ai.

Một cái ôm ấm nóng ôm chặt lấy cậu, Tần Hành từ phía sau ôm lấy eo cậu, cằm gác lên cổ cậu, dịu dàng hỏi: “Lại không vui chuyện gì à?”

Tần Hành thấy cậu không trả lời thì bướng bỉnh xoay người cậu lại, để mặt cậu hướng về phía mình.

Quý Nam chỉ cao 1m75, đứng vừa tới cằm anh, khung xương nhỏ, người lại gầy, dù anh chỉ lớn hơn hai tuổi nhưng đã cao đến 1m88.

Từ nhỏ anh đã phát triển sớm, tính cách trầm ổn, lại thường xuyên tập thể hình, thân hình rắn chắc, ai nhìn vào cũng thấy đây là một người đàn ông trưởng thành, đáng tin cậy, chứ không giống sinh viên năm hai đại học.

Quý Nam rũ mắt nhìn xuống sàn nhà không nói, anh không khỏi nhíu mày, vì điều anh ghét nhất là việc cậu không phản ứng mình.

Vẫn ôm chặt eo cậu, nhưng lần này siết chặt hơn một chút: “Nói chuyện.”

Từ nhỏ đến lớn anh luôn cưng chiều cậu, cậu trước giờ cũng là nói gì nghe nấy.

Nhưng theo thời gian lớn dần, cậu bắt đầu sinh ra tâm lý phản kháng.

Dù gì thì cậu cũng là đàn ông, đóng cửa ở nhà thế nào cũng được, nhưng giờ đến người khác cũng cho rằng cậu vô dụng, mọi chuyện đều do anh quyết định, chuyện đó khiến lòng tự trọng của Quý thiếu gia bị tổn thương nghiêm trọng.

Không khỏi dồn cơn bực lên người anh.

Quý Nam giơ tay đẩy Tần Hành, giọng không hề dễ chịu: “Tránh ra tránh ra, anh phiền chết đi được.”

Hai người quen nhau bao năm, anh đã sớm quen với tính khí thất thường của cậu, chẳng thèm để bụng.

“Đừng giận vô cớ.” Anh giơ tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu, như đang dỗ một con mèo xù lông.

Quý Nam sức đâu mà đẩy được anh, đẩy hai cái không nhúc nhích, lông mày càng nhíu sâu hơn.

Tần Hành lại lên tiếng, giọng đầy cưng chiều: “Ngoan nào, đừng giận dỗi.”

Tối qua cậu mất ngủ, hôm nay lại là lần kiểm tra tháng đầu tiên từ sau khai giảng lớp 12, cậu vốn đã mệt mỏi, tính khí đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Bị ôm vào lòng, hơi thở xung quanh toàn là mùi hương quen thuộc của anh, vừa quen vừa an tâm.

Chút tức giận sót lại giờ cũng tan biến chẳng còn dấu vết.

Tần Hành ngồi xuống chiếc sofa nhỏ, vẫn ôm chặt cậu trong lòng, cậu ngả vào ngực anh nằm nghỉ một lúc.

“Mệt lắm hả?”

Quý Nam không đáp, mắt đã nhắm nghiền.

“Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.” Anh vừa vuốt tóc cậu vừa nói.

“Không......” Cậu lầu bầu từ chối, vài giây sau lại mở miệng: “Bài chưa làm xong, có vài câu không biết, chút nữa anh dạy em.”

Không phải Quý Nam hiếu học, mà là ba cậu sợ cậu trở thành một kẻ ăn chơi vô dụng, nên từ nhỏ đến giờ luôn rất nghiêm khắc, tuy ba đang ở nước ngoài nhưng vẫn luôn quan tâm chuyện học của cậu.

Ba cậu không hề bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa tự do phương Tây, vẫn tin vào đạo lý xưa: “Roi vọt sinh nhân tài”.

Người mà ba cậu khen nhất chính là Tần Hành, lúc nào cũng bắt cậu học theo.

Tần Hành đã bắt đầu tiếp quản một phần việc kinh doanh của gia đình ở thành phố này, là kiểu “thiên chi kiêu tử” mà ai cũng ngưỡng mộ.

Trước mặt ba cậu, anh luôn tỏ ra chững chạc, làm ra vẻ chín chắn đàng hoàng, cậu khịt mũi, thầm nghĩ đúng là kiểu quân tử giả tạo.

Nếu ba mà biết cậu bị anh "lăn qua lăn lại", ngủ hết lần này tới lần khác, chắc nhà này loạn đến gà bay chó sủa mất.

Cậu và anh lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được cả nhà yêu thương chiều chuộng, cũng là mối tình đầu của nhau.

Anh từ nhỏ đã chỉ cưng chiều một mình cậu, sớm coi cậu là người của riêng mình.

Sự dung túng đó khiến cậu càng thêm được nuông chiều, không nỡ để cậu chịu một chút khổ cực nào.

Dưới lầu, dì Phương đã nấu xong cơm, gõ cửa gọi:

“Tiểu Hành, Tiểu Nam, xuống ăn cơm thôi.”

“Dì Phương, tụi con xuống liền.” Anh đáp.

Tần Hành ôm Quý Nam từ trong ngực ngồi dậy, hôn nhẹ lên trán cậu: “Dậy ăn trước đã.”

“Không muốn ăn.” Cậu cau mày, nói xong lại lười biếng chui vào lòng anh.

“Dậy!” Anh nghiêm giọng.

Kết quả Quý Nam căn bản không sợ, rầm rì rồi lại tiếp tục vùi mặt vào lòng anh.

Cái dáng lười nhác kia thật ra rất buồn cười, anh không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng nâng mông cậu lên rồi hôn lên đôi môi mỏng kia.

Trong khoang miệng toàn là mùi hương mát lạnh, sạch sẽ quen thuộc của cậu, lưỡi anh khẽ chạm vào, tìm lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của cậu.

Quý Nam bị anh làm phiền đến không chịu nổi, tính khí lại bùng lên, trợn mắt lườm anh một cái.

Tần Hành thấy cặp mắt to, trong veo kia đang trừng mình, gương mặt vì bị hôn mà ửng đỏ, đôi môi mỏng đẹp cũng hơi sưng lên.

Cậu thật sự rất xinh đẹp.

Tâm trạng anh càng tốt, cười rồi đặt cậu xuống sàn, nắm tay kéo cậu đi.

Hai người vẫn luôn âm thầm giấu giếm chuyện này, trước mặt người khác đều giữ khoảng cách rất kín đáo, không để ai nghi ngờ.

Mãi đến khi xuống cầu thang, anh mới chịu buông tay cậu ra.

Dì Phương vừa lúc bưng tô canh cuối cùng lên bàn, Quý Nam như chú chó con ngửi được mùi, nhõng nhẽo gọi: “Dì Phương ơi, hôm nay lại nấu món con thích ăn nữa hả?”

Cậu là người như vậy, làm gì cũng tùy tâm trạng, lúc thì biết cách khiến người ta vui, lúc lại khiến người khác phát điên vì bực.

Ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng lòng mềm.

“Ngày nào dì nấu mà chẳng là món con thích?” Dì Phương cười hiền từ nhìn cậu.

Trước đây hai nhà từng đùa với nhau rằng, Quý Nam bị chiều hư thì mọi người đều có trách nhiệm, đẹp như búp bê sứ thế kia, ai mà không thích?

Tần Hành bước đến sau lưng cậu, thuần thục kéo ghế cho cậu ngồi rồi thản nhiên nói: “Dì Phương, nếu không còn gì thì dì cứ về trước đi, khuya quá đi xe không tiện, để mai hãy đến dọn.”

Dì Phương gật đầu cười, trước khi đi còn dặn anh trông nom Quý Nam một chút.

Cơm nước xong xuôi, Quý Nam về phòng bắt đầu làm bài tập, lên lớp 12 rồi, trường quản lý nghiêm hơn hẳn hai năm trước.

Quý Nam vốn không phải kiểu người thích ganh đua, chỉ cần mọi việc không có trở ngại là được, nhưng cha cậu thì cực kỳ nghiêm khắc, nếu không đạt được yêu cầu ông đặt ra, đến khi ông về thì thể nào cũng bị đốc thúc tận nơi, lúc đó mới thật sự là khổ.

Tần Hành thu dọn chén đũa trong bếp xong, đi vào phòng Quý Nam thì thấy cậu đang viết bài thi, gần như nằm rạp lên bàn.

Tư thế đó không tốt cho mắt, anh bước đến đỡ cậu ngồi dậy một chút, nhắc: “Ngồi thẳng lên, không sợ hỏng mắt hả?”

Cậu không trả lời, ngáp một cái.

Tần Hành hỏi: “Mệt đến vậy?”

Quý Nam ừ một tiếng, cậu thông minh nhưng không phải thiên tài, thành tích đều là chăm chỉ học mà có, chịu khó học hành và ôn tập nên mới luôn nằm trong top mười của khối.

Nhìn thấy cậu như vậy, anh không khỏi xót xa.

Quý Nam vốn đã gầy, từ nhỏ thể trạng yếu, cứ bệnh là lại phải vào viện, gần đây ngủ nghỉ không đủ, anh sợ cậu đổ bệnh.

“Lát nữa giảng mấy câu hỏi này cho em nha.” Cậu lấy tập luyện tập vật lý ra, chỉ vài bài rồi ném cho anh, sau đó lại tiếp tục vùi đầu làm bài.

Anh chỉ liếc qua đề rồi gập sách lại, ngồi xuống bàn bên mở laptop làm việc.

Dù chỉ mới năm hai đại học, nhưng ngoài việc phụ trách kinh doanh của gia đình ở thành phố này, gần đây anh còn đang cùng bạn bè chuẩn bị mở một công ty mới.

Hai người mỗi người tập trung làm việc riêng, không ai làm phiền ai, thỉnh thoảng anh quay sang nhìn Quý Nam, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cậu càng nổi bật, hàng mi dài bị ánh đèn chiếu xuống còn hắt lên một cái bóng, đẹp không tả được.

Tần Hành rất thích cảm giác yên bình thế này, lòng yên tâm lạ kỳ, như trái tim được thứ gì đó nhẹ nhàng lấp đầy, có lẽ “tháng năm tĩnh lặng” chính là như thế này.

Đợi đến khi Quý Nam làm xong bài, anh cũng đã giảng xong mấy bài cậu nhờ, đồng hồ đã gần 12 giờ đêm, anh vào bếp hâm nóng một ly sữa bò rồi mang lên.

Vừa thấy ly sữa, mặt cậu lập tức xụ xuống.

Cậu kén ăn, rất nhiều món không đụng tới, trong đó có sữa bò, lúc nào cũng than có mùi tanh, nhưng anh nói là vì sức khỏe của cậu, nên ngày nào cũng bắt cậu uống một ly.

Mỗi lúc như vậy, Quý Nam lại thấy anh không làm mẹ kế thì thật đáng tiếc.

Uống xong, cậu đưa ly cho anh, sau đó hỏi: “Tối nay anh ngủ đâu?”

“Ở đây.” Anh nói rồi kéo tay cậu vào phòng tắm.

Từ nhỏ hai người đã quen tắm rửa, ăn ngủ cùng nhau, lên cấp hai thì không còn tắm chung nữa.

Cho đến mấy tháng trước, vào sinh nhật mười bảy tuổi của Quý Nam, sau khi bị anh ăn sạch sẽ thì chuyện tắm chung lại tiếp tục.

Anh bế cậu vào bồn tắm, mở vòi sen.

Quý Nam từ nhỏ đã trắng trẻo, chưa từng chịu khổ, trừ cha là người nghiêm khắc, còn lại ai trong nhà cũng cưng như trứng, lại thêm anh từ nhỏ đã kè kè bên cạnh, việc gì cũng làm giúp.

Cậu được nuôi nấng cẩn thận, da thậm chí còn trắng hơn nhiều cô gái.

Cậu là người mà anh tự tay nuôi lớn, từ trong ra ngoài đều khiến anh hài lòng.

Thân thể trắng trẻo trước mắt khiến lòng anh nóng bừng, dưới thân cũng lặng lẽ căng lên.

Thấy anh hưng phấn, Quý Nam cau mày không vui nói: “Anh đừng có làm bậy, mai còn có tiết.”

Trong giọng cậu mang theo chút ấm ức và khó chịu, khiến lòng anh càng thêm rối.

Anh cúi xuống hôn cậu, còn cắn một cái: “Vậy đừng có quyến rũ anh.”

Quý Nam trợn mắt, trong bụng chửi thầm da mặt anh ngày càng dày.

Tắm xong, anh lau tóc cho cậu trước, chăm sóc cậu xong mới lo cho bản thân.

Lúc anh đang tắm cho cậu thì cậu đã lim dim muốn ngủ rồi.

Vừa nằm lên giường là cậu kéo anh nằm xuống, theo thói quen nhào vào ngực anh, tìm một tư thế dễ chịu rồi nhắm mắt ngủ.

Tần Hành khẽ cười, trong lòng ngọt ngào, lại hôn nhẹ lên thái dương cậu.

Người yêu trong ngực, một đêm ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play