Quý Nam lần đầu tiên gặp Tần Hành là khi cậu mới 5 tuổi, hôm đó ba mẹ dẫn cậu đi dự một buổi tiệc tối, giữa chừng cậu lén chạy ra ngoài, một mình ngồi ở góc vườn buồn bã.
Cậu mới mua một con vịt vàng nhỏ ở cổng trường, loại vịt con này nuôi không sống được lâu.
Quý Nam còn nhỏ tuổi đâu có biết, mỗi ngày đều chăm nó cẩn thận, nếu không bị người lớn ngăn cản, cậu thậm chí còn định ôm nó ngủ cùng, nhưng rốt cuộc con vịt vẫn chết.
Ba mẹ cậu an ủi, nói đó là giống vịt người ta sản xuất ra để lừa trẻ con, sống được ba ngày là giỏi lắm rồi, nhưng cậu chẳng nghe vào câu nào, cả người chìm trong đau khổ, đến bữa tiệc cũng chẳng buồn để tâm, trong đầu chỉ nghĩ đến con vịt.
Nhân lúc ba mẹ không chú ý, Quý Nam lẻn ra ngoài, ngồi xổm dưới thảm cỏ mà khóc không ngừng, càng nghĩ càng thấy tủi.
Cậu hoàn toàn không phát hiện ra phía sau lưng có người đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cậu đã lâu.
Cuối cùng người kia có vẻ cũng chịu hết nổi, mở miệng:
“Em tính khóc đến bao giờ nữa?”
Quý Nam nghe thấy tiếng thì giật mình, định bật dậy nhưng loạng choạng ngồi phịch xuống cỏ, hướng về phía phát ra âm thanh mà nói lắp:
“Anh anh anh… anh là ai?”
Vì trời đã tối, đèn trong vườn cũng không sáng rõ lắm, thấy đối phương không đáp, Quý Nam càng run, nhỏ giọng mở miệng hỏi tiếp:
“Anh… anh là… ma hả?”
Tần Hành nghe câu đó thì cạn lời, không buồn đáp,, đứng dậy định quay về yến tiệc, tiện miệng mắng một câu:
“Đồ nhóc con.”
Lúc này Quý Nam mới nhìn rõ người trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn mình chút ít, không phải ma là được rồi, gan cũng lớn lên phần nào.
Nghe bị mắng là “nhóc con”, cậu giận:
“Anh cũng là nhóc thôi, mắng ai đó? Này, em đang nói chuyện với anh đấy, anh là ai?”
Tần Hành không thèm để ý, quay người đi thẳng, để lại Quý Nam ngồi bực dọc thở phì phì, hét theo bóng lưng hắn.
Đồ đáng ghét!
Thời điểm đó, nhà họ Quý giàu lên nhờ bất động sản, đúng lúc gặp thời, chuyện làm ăn ngày càng phát đạt, họ chuyển từ khu căn hộ cao cấp sang khu biệt thự nổi tiếng nhất thành phố S.
Cũng chính lần chuyển nhà này, Quý Nam gặp lại Tần Hành.
Hôm ấy tan học xong, mẹ dẫn cậu sang gõ cửa nhà hàng xóm mới để chào hỏi.
Lần đầu tiên Quý Nam thấy mẹ của Tần Hành, một người phụ nữ tóc ngắn, phong thái nữ cường nhân giỏi giang, làm người lại hào sảng, tính tình nhiệt tình hào phóng.
Vừa thấy Quý Nam, bà đã không ngớt lời khen cậu xinh như búp bê Tây Dương.
Trẻ con ai chẳng thích được khen, Quý Nam cười ngọt ngào, lễ phép gọi:
“Cháu chào dì ạ.”
Mẹ Tần rất thích Quý Nam, nhiệt tình hỏi cậu mấy tuổi, đi nhà trẻ chưa, lại kể nhà mình cũng có một đứa con trai lớn hơn Quý Nam hai tuổi.
Hai bà mẹ trò chuyện vô cùng ăn ý, Quý Nam ngồi ngoan bên sofa nhưng thực chất trong lòng đã sớm ngồi không yên, cậu nghe không hiểu họ nói gì, ráng ngồi ngoan chỉ vì không muốn bị mất điểm lễ phép trong mắt “dì xinh đẹp”.
Đúng lúc này, Tần Hành tan học về tới nhà, tay còn ôm quả bóng.
Khi cậu bước vào, Quý Nam thoáng ngẩn người, không phải là cái tên hôm trước dọa mình trong vườn sao?
Tần Hành bị mẹ gọi vào, “Đây là con trai tôi, lớn hơn Tiểu Nam hai tuổi, đang học tiểu học rồi. Mau chào dì Quý đi con.”
“Chào dì Quý ạ.” Tần Hành rất có lễ phép.
“Đây là Quý Nam, nhỏ hơn con hai tuổi, mới chuyển đến sát vách mình đấy, sau này hai đứa chơi với nhau nhé.” Mẹ Tần mỉm cười.
Tần Hành không nói gì, chỉ liếc nhìn Quý Nam.
Lúc này Quý Nam vẫn mặc sơ mi trắng của nhà trẻ, quần yếm, giày da nhỏ màu đen, tóc đen mềm mại, mắt to, lông mi dài, gương mặt đáng yêu vô cùng.
Tần Hành nhìn chăm chú một lúc, thầm nghĩ giống con gái ghê.
Chào hỏi xong, Tần Hành định đi đá bóng, Quý Nam thấy mẹ và dì Tần nói chuyện vui vẻ, cũng không muốn ngồi yên một chỗ nữa, cậu nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ, dì Tần, con đi chơi bóng với anh ấy được không?”
“Được chứ, A Hành nhà dì bình thường cũng chẳng có mấy bạn bè, Tiểu Nam vừa hay có thể chơi cùng nó. A Hành, con để ý em một chút, đừng để em bị thương.” Mẹ Tần lập tức đồng ý.
Tần Hành thì trong lòng không mấy vui vẻ, anh không hề muốn chơi với một đứa trông như bé gái thế này, nhưng lại không tiện từ chối lời mẹ.
Khu biệt thự an ninh rất tốt, người ngoài không dễ vào được.
“Nhóc A Hành nhà chị tuy còn nhỏ mà tính cách chững chạc hơn mấy đứa cùng tuổi nhiều.” Mẹ Quý vừa nhìn hai đứa nhỏ đi xa dần vừa trò chuyện với mẹ Tần.
“Nó giống tính ba nó đấy, chị thì lại thích mấy đứa như Tiểu Nam nhà em hơn, ngoan ngoãn, ngọt ngào, nhìn thật đáng yêu.”
Quý Nam đi theo Tần Hành ra ngoài, dọc đường hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Tần Hành cao hơn, lại bước nhanh, Quý Nam thì chậm rì rì đi phía sau, khoảng cách chừng 5 mét.
Tần Hành thấy cậu cứ lề mề đi phía sau mãi, trong lòng bắt đầu khó chịu, cuối cùng không nhịn được nữa, dừng lại quay đầu:
“Em là ốc sên à?”
“Hả?” Quý Nam không nghe rõ, mặt mờ mịt nhìn anh.
Thấy bộ dạng ngơ ngác đó, Tần Hành cũng chẳng buồn nói thêm, quay người tiếp tục đi thẳng.
Quý Nam nhìn theo bóng lưng anh, thấy khó hiểu.
Đi được bảy, tám phần đường, hai người đến một hồ nước nhân tạo, phong cảnh khá đẹp, bên hồ là một bãi cỏ rộng, Tần Hành vừa tới đã bắt đầu đá bóng, không buồn để ý tới Quý Nam.
Cậu ngồi phịch xuống bãi cỏ, vừa nhìn vừa bực.
Anh không để ý đến cậu? Vậy cậu cũng chẳng thèm nói chuyện với anh!
Cậu ngồi nhìn Tần Hành chân trái chân phải xoay bóng, còn biểu diễn đủ kiểu kỹ xảo, nhìn thấy cũng ngầu thật.
Quý Nam vốn không định mở lời, nhưng nhìn quả bóng thì lòng lại ngứa ngáy, muốn chơi quá, do dự một hồi, cậu quyết định:
Cùng lắm thì chơi xong không để ý tới ảnh nữa!
“Này… cái đó… Cho em chơi với.”
Vài giây sau Tần Hành nhìn cậu chậm rãi hỏi: “Em biết chơi không?”
Quý Nam bị hỏi vậy có hơi chột dạ, cậu chưa từng chơi thật, nhưng làm sao nói trắng ra được, xấu hổ chết.
“Em chơi cái này siêu lắm!” Quý Nam làm bộ tự tin.
“Vậy được, em qua đây.” Tần Hành nghe vậy liền đồng ý, trong lòng cũng thấy thú vị, vừa hay đổi cách luyện tập.
“Em đứng bên kia, chuyền bóng cho anh là được.” Anh chỉ chỗ cho Quý Nam đứng.
“Anh chuẩn bị đón nhé!” Quý Nam hăng hái chạy lấy đà, trong đầu nghĩ phải làm cho Tần Hành thấy tài nghệ của mình.
Cậu chạy vài bước rồi sút bóng thật mạnh, quả bóng lao như gió thành công tránh khỏi Tần Hành, lao thẳng vào… hồ nhân tạo.
Quý Nam: “………”
Tần Hành: “………”
Không khí im lặng có thể nghe rõ tiếng thiên nga kêu bên hồ.
Quý Nam chột dạ nhìn Tần Hành, sắc mặt anh không thể diễn tả được bằng lời.
Mười giây sau, cậu lí nhí mở miệng:
“Anh… sao anh không đón?”
Thật ra lúc nói câu đó, Quý Nam đã xấu hổ muốn độn thổ, cú đá của cậu lệch khỏi vị trí Tần Hành ít nhất ba mét, thử hỏi ai có cái chân dài tới vậy?
“……” Tần Hành vẫn im lặng, mặt càng đen hơn.
Quý Nam thấy không xong, vội đổi chiến thuật, vốn dĩ mỗi lần làm sai mà không nghiêm trọng, chỉ cần làm nũng là ông bà, ba mẹ đều bỏ qua hết.
Giờ chỉ là một quả bóng thôi mà, cùng lắm thì bồi thường là được chứ gì, ở nhà cậu có cả đống bóng các loại, đến lúc đó để Tần Hành chọn tùy ý.
“Anh Tần.” Quý Nam nở nụ cười lấy lòng.
Tần Hành nhìn bộ dạng cười hì hì của cậu mà chẳng thấy chút áy náy nào, tức càng thêm tức, không nói không rằng, anh xoay người bỏ về nhà, chẳng thèm để ý tới cậu nữa.
Quý Nam: “…”
Hừ, nhỏ mọn thật.
Rất lâu sau Quý Nam mới biết quả bóng đó là quà sinh nhật năm Tần Hành bảy tuổi, do ba anh nhờ người mang từ nước ngoài về, trên bóng còn có chữ ký của một ngôi sao bóng đá Bồ Đào Nha mà Tần Hành cực kỳ hâm mộ.