Tần Hành cầm chai nước chuẩn bị mang cho Quý Nam quay về lớp thì gặp chủ nhiệm lớp ở hành lang.
Chủ nhiệm gọi anh vào văn phòng trao đổi vài việc, thế là chậm mất một lúc, vừa ra khỏi phòng, anh liền vội vã chạy đến chỗ đã hẹn, nhưng không thấy bóng dáng Quý Nam đâu.
Anh lấy điện thoại gọi cho cậu, máy đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Vừa gọi đến cuộc thứ hai, bên cạnh bỗng có người hớt hải chạy ngang qua, vừa chạy về phía Phòng Giáo Vụ vừa la lớn:
“Lầu hai, trước cửa WC nữ có người đánh nhau rồi!!”
Người khác nghe thấy cũng kinh ngạc:
“WC nữ? Gì vậy trời, con gái đánh nhau hả?”
“Không phải, không phải! Là hai thằng con trai, nhìn giống học sinh mới, chắc là lớp mười! Tôi đi gọi thầy!”
Tần Hành vừa nghe, lòng liền bất an.
Cuộc gọi thứ hai cũng tự động tắt do không ai nghe, anh cất điện thoại, sải bước chạy về phía lầu hai.
Vừa đến nơi, anh đã thấy Quý Nam và một người khác đang đánh nhau túi bụi, mấy người đứng quanh muốn can nhưng không dám xông vào, chỉ biết đứng ngoài kêu gào đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Trên mặt Quý Nam đã có vết bầm, chỉ trong chớp mắt, máu trong người Tần Hành như sôi trào.
Anh bước nhanh đến, một tay kéo Quý Nam ôm vào lòng, chân đồng thời tung cú đá thẳng vào người đối diện, Chu Húc “ui da” một tiếng, ngã phịch xuống đất.
Quý Nam ngẩng đầu thấy người giữ lấy mình là Tần Hành thì sửng sốt, ánh mắt lúc nãy còn giận dữ giờ phút này mềm nhũn hẳn, lí nhí gọi một tiếng:
“Anh Hành…”
Vừa mới còn hùng hổ “sống mái”, giờ phút này đã xẹp lép, mặt và mắt đỏ ửng vì tức giận và vì trận đánh vừa rồi.
Quý Nam là con một trong nhà, lại được Tần Hành sủng từ nhỏ, muốn gì được nấy, gần như chưa từng chịu ấm ức gì, đánh nhau thì lại càng chưa từng có.
Thực ra lúc này đầu óc Quý Nam toàn nghĩ: “Xong rồi, phen này lại bị mắng nữa rồi.”
Sợ anh trách mắng, cậu vội vàng lên tiếng trước, ủy khuất nói:
“Anh Hành, tên đó bắt nạt em.”
Tần Hành ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Húc dưới đất, một tay túm cổ áo cậu ta kéo dậy, anh đang tuổi lớn, vóc người cao hơn Chu Húc cả cái đầu.
Đang định giơ tay lên thì phía xa đã có tiếng thầy cô hớt hải chạy tới:
“Dừng lại! Dừng lại hết cho tôi!”
Tần Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Húc, Chu Húc co rúm lại, chỉ cảm thấy ánh mắt này cũng quá độc ác đi, đây vẫn là học sinh sao? Sao giống xã hội đen vậy?
Cậu ta không khỏi rùng mình, trong nội tâm lại nhịn không được mắng Quý Nam là tên trà xanh.
Làm ơn đại ca anh hỏi người bên cạnh một chút, tôi đâu có đánh cậu ta, là cậu ta đánh tôi đấy chứ.
“Nhanh buông ra cho tôi.” Thấy Tần Hành vẫn chưa buông Chu Húc ra, giáo viên lại quát lên.
Mãi gần mười giây sau, Tần Hành mới buông tay, đẩy Chu Húc về phía trước, rồi lập tức xoay người lại kiểm tra Quý Nam có bị thương không.
“Không sao chứ? Có đau không?” Anh hỏi.
Quý Nam nhỏ giọng oán giận: “Sao giờ anh mới tới…”
“Cả ba em, theo tôi về Phòng Giáo Vụ! Những người khác giải tán hết, còn đứng đó nhìn cái gì?!” Chủ nhiệm giáo dục là một cô giáo trung niên nghiêm khắc, vừa dứt lời, đám học sinh vây xem lập tức giải tán sạch sẽ.
Trong Phòng Giáo Vụ, sau khi hỏi rõ ngọn ngành, mới xác định là Quý Nam ra tay trước đánh Chu Húc, mà Chu Húc từ đầu đến cuối gần như không đánh trả, chỉ toàn né tránh.
Thực ra cậu ta cũng chẳng phải chưa từng đánh nhau, nhưng là một tên mê sắc đẹp, nhìn cái mặt Quý Nam còn đẹp hơn cả con gái, thực sự không nỡ ra tay.
Ngoại trừ cú đá trời giáng của Tần Hành thì Quý Nam cũng không thật sự đánh trúng nhiều, cho nên chẳng ai bị thương nghiêm trọng.
Hiệu trưởng nhìn cả ba đứa, một đứa thì mặt tái xanh, một đứa mặt lạnh như tiền, cúi đầu lau mặt cho một đứa khác, đau lòng như thể chính mình bị đánh vậy.
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy hiệu trưởng.
Làm sao bây giờ? Một bên là con trai thị trưởng, một bên là thiếu gia nhà tài phiệt nổi tiếng trong thành phố, nên giúp ai?
Online chờ, rất gấp.
Hiệu trưởng cảm thấy cả đầu đều đau.
Lúc này ba bên phụ huynh gồm ba mẹ Quý Nam, ba Tần Hành và ba của Chu Húc đều đã đến, hiệu trưởng vội vàng đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười tiếp đón, ba nhà nhìn về phía con mình.
“Chu thị trưởng, mấy ngày trước ở Thương hội còn mới từ biệt, không ngờ hôm nay gặp lại trong tình huống thế này.” Ba của Quý Nam lên tiếng trước, trên mặt vẫn giữ nụ cười khách khí.
Ba của Chu Húc cũng cười theo, sau đó quay sang hiệu trưởng nói:
“Hiệu trưởng Từ, con trai tôi không hiểu chuyện, đã gây thêm phiền toái cho ông rồi.”
Nói xong ông liếc mắt trừng thằng con mình một cái, rồi lại quay sang cười xã giao với hiệu trưởng, tiếp tục trò chuyện như chưa có chuyện gì.
Chờ ba bên gia trưởng hàn huyên xong, không khí hòa hoãn hơn nhiều.
Ba của Tần Hành cũng lên tiếng:
“Thằng nhóc nhà tôi với Quý Nam lớn lên cùng nhau, coi nhau như anh em ruột, làm thị trưởng chê cười rồi. Hôm khác rảnh rỗi, mời thị trưởng ghé chỗ tôi một chuyến, xem như tạ lỗi.”
Chu thị trưởng khoát tay cười xòa:
“Thằng nhóc nhà tôi cũng là cái dạng bướng bỉnh không chịu lớn, tuổi này con trai đang tuổi dậy thì, đôi lúc va chạm cũng là chuyện bình thường, tôi hiểu mà, Tần tổng không cần để tâm quá.”
Mấy câu khách sáo qua lại, chuyện liền được cho qua.
Sau chuyện đó, Quý Nam và Chu Húc vẫn học cùng lớp, Chu Húc chủ động đến tìm Quý Nam xin lỗi:
“Cậu đúng là con trai thật đấy à?”
Nhìn ánh mắt Quý Nam như thể có dao bay đến, cậu ta lập tức giơ tay đầu hàng, cười hề hề:
“Rồi rồi rồi, tôi sai, nhưng mà cậu đẹp thật đó!”
Quý Nam lườm một cái, không buồn nói chuyện.
Chu Húc vẫn bám riết không tha, tiếp tục nói:
“Mà cái người hôm đó giúp cậu ấy, ghê gớm thật nha! Là anh cậu hả? Trời ơi ánh mắt ảnh trừng tôi lúc đó, giống hệt ánh mắt ba tôi khi tôi làm sai chuyện bị ổng phát hiện vậy!”
“Ai ai ai, tôi tên là Chu Húc, ‘Húc’ trong mặt trời mới mọc đấy. Cậu tên Quý Nam phải không? Tôi nói cậu nghe này...”
Một thời gian dài sau đó, Quý Nam chẳng buồn để ý đến cậu ta, nhưng Chu Húc lại giống như keo dán chó, cứ bám riết theo, nói không ngừng nghỉ.
Lâu dần Quý Nam cũng nhận ra tính cậu ta không xấu, chỉ là cái miệng lắm chuyện, đối xử với người khác lại rất thật lòng, ngày qua ngày, hai người dần thành bạn tốt.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, lên cấp ba vẫn học cùng lớp.
Thời gian trở lại hiện tại, sau bữa trưa, Quý Nam và Chu Húc đang ngồi ở sân thể dục trò chuyện, lúc này, phía sau vang lên giọng nói vừa ngọt vừa mềm:
“Quý Nam~”
Quý Nam quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một cô gái xinh xắn, nét mặt thanh tú, ngũ quan nhỏ nhắn dễ thương đang chạy lại gần.
Chu Húc huých khuỷu tay vào cậu, cười gian:
“Cậu sát gái ghê đó nha, đẹp trai đúng là có lợi.”
Quý Nam nhíu mày:
“Cậu thích thì theo đuổi đi.”
“Sao? Ngay cả Lưu Tâm Duyệt mà cậu cũng chê à? Người ta nhân phẩm tốt, nhà có điều kiện, học giỏi, lại còn là hoa khôi trường đấy.”
Quý Nam lười tranh luận với cậu ta, trong đầu lại bất giác nghĩ đến cái tên cuồng chiếm hữu Tần Hành.
Hồi nhỏ còn không cho cậu chơi trò gì với con gái, lớn lên thì càng quá quắt, không cho cậu thân thiết với ai, bất kể nam hay nữ.
Hồi tiểu học, có lần một bạn gái hôn cậu một cái, cậu chẳng thấy có gì to tát, chỉ nghĩ người lớn cũng hay hôn má mình thôi, kết quả Tần Hành giận cậu ba ngày không thèm nói chuyện.
Từ khi hai người chính thức thành quan hệ kia, Tần Hành càng siết chặt hơn, cấm tuyệt đối không được thân thiết quá mức với ai, nam nữ đều không được.
Lúc Quý Nam còn đang nghĩ ngợi thì Lưu Tâm Duyệt đã tới trước mặt:
“Quý Nam, mấy hôm trước mình nhắn tin cho cậu mà sao cậu không trả lời gì hết vậy?”
“Mình không thấy.” Quý Nam lạnh nhạt đáp, ánh mắt cũng xa cách rõ ràng, chỉ muốn tìm đường trốn.
Lưu Tâm Duyệt nghe cậu nói vậy thì có chút lúng túng, gượng gạo cười.
Chu Húc ở bên xen vào hòa giải:
“Cậu ta là vậy đó, tôi nhắn cậu ta còn chẳng trả lời, có chuyện gấp toàn phải gọi. Mà gọi cũng hên xui, có khi phải gọi mấy lần mới nghe máy.”
Lưu Tâm Duyệt nghe xong thì nở lại nụ cười dịu dàng.
“Cậu tìm mình có việc gì?”
“À… Cuối tuần này là sinh nhật mình, mình muốn mời các cậu đến chơi, được không?” Cô nàng nói xong còn hơi thẹn thùng.
Không cần nghĩ cũng biết, Tần Hành chắc chắn sẽ không để cậu đi, Quý Nam thậm chí còn tưởng tượng ra được cảnh Tần Hành đen mặt mắng: “Lời anh nói em coi như gió thoảng bên tai hả?!”
Cậu còn đang suy nghĩ xem nên lấy cớ gì từ chối thì Chu Húc đã vui vẻ gật đầu:
“Được chứ! Không thành vấn đề, bọn tôi nhất định sẽ đến!”
“……”
Ờ… đúng là mắt mù mới kết bạn kiểu này.
“Vậy cuối tuần gặp ở khu suối nước nóng ngoại ô nhé.” Lưu Tâm Duyệt cười rồi chạy đi.
Chu Húc bên cạnh vẫn lải nhải đủ thứ, nào là bạn thân nào là xinh đẹp… Nhưng Quý Nam căn bản không buồn nghe, cậu chỉ đang loay hoay suy nghĩ làm sao để mở miệng kể chuyện này vớicái hũ dấm biết đi Tần Hành.
Buổi tối tan học, tài xế đưa Quý Nam về đến nhà, chân trước vừa mới bước qua cửa thì điện thoại đã reo lên.
“Nếu sau này công ty sập, không sống nổi nữa, anh chuyển qua nghề bói toán hoặc làm paparazzi cũng có thể hô mưa gọi gió đấy.”
Tần Hành nghe cậu ba hoa, cười cười, “Về đến nhà rồi?”
“Vâng.”
Tần Hành lại bắt đầu dặn dò: “Ăn cơm cho đàng hoàng, đừng kén ăn. Tóc phải sấy khô, đừng lười biếng, sữa bò cũng đừng quên uống.”
Quý Nam đáp lại, nghe bên đầu kia điện thoại hình như Tần Hành đang vừa đi vừa nói chuyện với người khác.
Chờ anh nói xong, Quý Nam mới hỏi:
“Mấy giờ anh về?”
“Chắc cũng phải mười hai giờ.”
Cậu đáp một tiếng rồi cũng cúp máy luôn.
Buổi tối cọ tới cọ lui ăn cơm xong, làm xong bài tập thì cũng đã mười hai giờ khuya, vẫn chưa thấy Tần Hành về, dì Phương đã sớm về nhà, trong nhà giờ chỉ còn mỗi mình cậu.
Quý Nam một tay cầm ly sữa, một tay lướt điện thoại, Tần Hành đến cả một tin nhắn cũng không thèm gửi, cậu cười nhạt:
“Giỏi đấy.”
Phiền lòng uống xong sữa bò, cậu tắt luôn điện thoại, vứt sang một bên rồi đi tắm.
Tắm rửa xong lên giường nằm, Quý Nam vẫn không nhịn được mà mở khoá điện thoại kiểm tra, vẫn chẳng có lấy một tin nhắn nào.
Chơi vui đến mức quên cả mình à?
Trong đầu lướt qua suy nghĩ: Hay là gọi thử một cuộc?
Không không không, Quý Nam lại lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này.
Trong lúc mơ màng ngủ, cậu cảm thấy có một đôi tay rắn chắc từ phía sau vòng qua eo, ôm lấy cậu, rồi cả người dán sát sau lưng.
Tê dại, Quý Nam ngái ngủ rên một tiếng, theo bản năng trở mình rúc vào vòng tay quen thuộc ấy.
Tần Hành có hơi men trong người, lúc về còn hơi choáng, nhưng vừa ôm lấy người trong lòng thì tỉnh táo hẳn.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt ngoan ngoãn trong vòng tay mình rất lâu, rồi cúi đầu thì thầm:
“Quý Nam… không được rời xa anh.”