Sáng sớm ——
Chuông báo thức trên điện thoại vừa vang lên hai tiếng, anh đã tỉnh.
Anh nhẹ tay nhẹ chân gỡ người trong lòng ra, nhân lúc rửa mặt tiện tay giúp cậu nặn sẵn kem đánh răng luôn.
Tối qua sau khi làm xong bài vở, không biết vì sao Quý Nam lại nằm ngủ dưới sàn, anh chịu khó ôm cậu lên, sắp xếp lại cặp sách theo thời khóa biểu cho cậu rồi mới đi gọi dậy.
Quý Nam từ nhỏ đã có "tính rời giường", lại còn không nhỏ chút nào, anh hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: “Dậy thôi.”
Quý Nam nghe thấy, tay kéo chăn trùm kín đầu, xoay người không để ý đến anh.
Anh lại kéo chăn: “Nên dậy rồi.”
“Cho em ngủ thêm năm phút…” Cậu vừa lầm bầm vừa kéo anh nằm lại giường.
Tần Hành chẳng còn cách nào khác, nhìn đồng hồ, cố gắng canh giờ.
Năm phút sau ——
“Dậy.” Giọng anh trầm xuống, mặt không cảm xúc.
Cảnh tượng này, mỗi lần gọi Quý Nam dậy đều diễn lại y chang như thế.
Cậu dụi dụi mắt, mắt còn chưa mở nổi, cả người mơ màng, trùm chăn rúc lại còn lẩm bẩm.
Y như con nít, hễ không ngủ đủ là lại thế này.
Giờ mà còn dịu dàng nữa thì chắc chắn cậu sẽ lề mề rồi trễ học, anh dứt khoát kéo phăng chăn, động tác có phần mạnh tay, nửa lôi nửa ôm cậu vào nhà vệ sinh.
Quý Nam còn chưa tỉnh hẳn, liền bùng nổ: “Anh phiền vừa thôi! Ngủ cũng bị quản, cái gì anh cũng quản! Anh phiền chết đi được!”
Không khí lặng vài giây, cậu mới nhận ra mình nói quá lời, len lén ngẩng đầu liếc anh.
Giọng anh trầm xuống: “Chê anh phiền, không cần anh quản nữa?”
Cậu vốn chẳng dám chọc giận anh, dù Tần Hành cái gì cũng quản, nhưng đúng kiểu ông bố thứ hai vậy.
Bình thường tiêu xài, muốn cái gì chỉ cần mở miệng, chưa đến ba ngày là anh để món đó sẵn trên bàn cho cậu rồi.
Tần Hành từng nghiêm túc nói với cậu mấy câu như “Không cần anh lo”, “Không cần anh”, “Chia tay” là cấm tuyệt đối không được nói.
Thấy anh sầm mặt, Quý Nam vội nhào tới ôm cổ anh, giống như mèo con dính người, dán môi lên môi anh, giọng nũng nịu: “Em buồn ngủ mà, chưa đủ giấc thôi.”
Cậu vừa dụi dụi vừa cười nịnh nọt, anh chỉ biết khẽ thở dài, chẳng buồn chấp nữa.
Đợi cậu đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh cầm cặp sách của cậu đi cùng xuống lầu, ngồi ăn sáng chung rồi nhìn cậu uống hết ly sữa bò mới cùng nhau ra khỏi cửa.
Lúc ăn, Quý Nam không yên tâm cho lắm, cứ bới bới chọn chọn.
Tần Hành đặt ly sữa bò trước mặt, cậu cũng chỉ dám trừng mắt chứ không dám mở miệng than.
Tài xế đã chờ sẵn ngoài cửa đưa Quý Nam đi học.
Anh học đại học, thường tự lái xe, hai người ở cùng thành phố nhưng trường lại ngược hướng nhau.
Tần Hành vừa đi vừa xem tin tức trong điện thoại, không quên dặn: “Anh chỉ có tiết sáng, trưa phải đi gặp khách hàng bàn công việc nên không qua chỗ em được. Tài xế sẽ mang cơm đến, không được tùy tiện ăn bậy bạ rồi báo cáo cho xong. Tối tan học cũng không được đi lung tung, chờ tài xế đến đón.”
“Vậy còn anh?”
“Tối cũng có hẹn, về muộn chút. Em mệt thì ngủ trước đi.”
“Anh bận quá ha.” Quý Nam cười mỉa, hừ một tiếng rồi đi về phía xe.
Tần Hành nghe giọng cậu là biết tổ tông này đang khó ở, anh khẽ nhéo vai cậu, “Ngoan, đừng cáu bẳn.”
Rồi không quên xoa đầu cậu, tóc đen mềm mại như tơ.
“Biết rồi, anh cũng đừng làm quá sức.” Quý Nam tuy miệng vậy chứ cũng xót cho anh lắm.
Mới năm hai đại học, cần gì phải liều mạng vì mấy chuyện trong nhà đến vậy?
“Em ngoan thì anh không mệt.”
Câu này như chọc vào nỗi bực của Quý Nam, cậu liếc xéo anh một cái: “Anh biến đi.”
Tài xế bật cười mở cửa xe, Quý Nam mặt mày cau có chui vào, miệng vẫn lẩm bẩm, anh cúi xuống đặt cặp sách bên cạnh cậu, chẳng hề nổi giận.
Anh đứng đó nhìn theo như hòn vọng phu, mãi đến khi xe khuất bóng mới quay đầu đi.
Vừa tới lớp, Quý Nam đã bị một người nhào tới từ phía sau, tay vòng ra trước cổ cậu, cậu giật mình, giơ khuỷu tay thúc ngược về sau.
“Chu Húc, cậu lại muốn ăn đòn đúng không!”
“Khụ… Khụ khụ… Nam, Nam ơi, bài tập Vật lý! Cho tôi mượn bài tập Vật lý đi, nhanh nhanh nhanh, sắp không kịp rồi.” Chu Húc vừa thúc giục vừa đẩy Quý Nam vào chỗ ngồi.
Tên thiếu não này bây giờ coi như là bạn thân nhất của Quý Nam, vì trước khi Quý Nam và Tần Hành thành đôi, cậu vẫn luôn xem Tần Hành là bạn thân và anh em tốt.
Chu Húc với Quý Nam học chung từ cấp hai, Chu Húc mặt mũi trông thì đàng hoàng tử tế, nhưng tính cách thì cực kỳ mặt dày.
Cậu ta thông minh nhưng chẳng chịu học hành tử tế, suốt ngày gây chuyện đánh nhau, tán gái, miệng toàn mấy lời ngọt như rót mật dụ mấy em gái nhỏ, đúng là trời sinh chuyên gia tán tỉnh.
Quý Nam và cậu ta hồi cấp hai đều học ở trường trung học trực thuộc Long Hưng, ngay ngày đầu nhập học, hai đứa đã đánh nhau một trận.
Nguyên nhân thì buồn cười khỏi nói.
Quý Nam từ nhỏ đã đẹp trai, da trắng trẻo mịn màng, tóc mái phủ trán, tóc mềm đen nhánh, dáng người mảnh khảnh, hôm đó mặc áo phông trắng, đội mũ lưỡi trai, quần jeans và giày thể thao trắng.
Ngày đầu đi nhập học, vừa bước vào cổng trường đã thấy Quý Nam ngồi trên ghế đá cạnh sân thể dục, hôm ấy trời nắng nhẹ, gió mát, ánh mặt trời chiếu nghiêng, vừa vặn hắt lên một bên mặt cậu.
Chu Húc đầu óc đơn giản lập tức tưởng nhầm Quý Nam là một cô gái vừa có khí chất vừa xinh đẹp, liền nhảy đến ngồi cạnh bắt chuyện: “Cậu cũng là học sinh mới à? Học lớp nào thế?”
Nụ cười tươi rói, giọng thân thiện vô cùng.
Quý Nam liếc nhìn cậu ta một cái, thấy người này mặt mày hớn hở, không phản ứng thì cũng kỳ, nên vừa lướt điện thoại vừa nhàn nhạt đáp: “Ừ, lớp 1.”
“Thật không? Trùng hợp ghê, tôi cũng lớp 1, có duyên thật!” Chu Húc vỗ đùi.
Quý Nam thấy cậu ta cười càng ân cần hơn thì thấy hơi phiền.
Trời nóng, cậu đã ngồi đợi Tần Hành ở ghế đá này hơn mười phút.
Tối qua anh còn dặn kỹ là vừa đến trường phải báo tin, bảo cậu ngồi yên đó đợi, mà giờ nhắn tin xong mười phút rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Ngày đầu nhập học là buổi chiều, mà Tần Hành đang học lớp cuối cấp từ năm trước đã ở trong trường rồi.
Tháng Chín thời tiết còn nóng hầm hập, Quý Nam ngồi đợi vừa bực vừa đổ mồ hôi, định đi rửa mặt mà không biết toilet ở đâu.
“Cậu biết nhà vệ sinh ở đâu không?” Quý Nam hỏi.
“Biết chứ, tôi dẫn cậu đi. Trường này không nhỏ đâu, cẩn thận không là lạc đường đó.” Chu Húc tự tin đáp. Mấy ngày trước, cậu ta đã theo bố đến trường tham quan cả rồi.
Hôm đó trong phòng hiệu trưởng, ông bố vừa nghiến răng vừa khẩn khoản nhờ giáo viên quan tâm đến thằng con phá phách này, hiệu trưởng thì vừa gật đầu lia lịa vừa nói yên tâm, bảo đảm giáo viên sẽ để ý sát sao.
Nghe chán quá, Chu Húc lén chuồn ra ngoài dạo quanh trường một vòng.
Cậu ta dắt Quý Nam tới nhà vệ sinh, nhưng Quý Nam vừa đến nơi thì thấy biển ghi rõ to “WC Nữ” kèm hình minh họa con gái mặc váy, trong lòng chỉ muốn hỏi tên này bị ngốc hả?
Cậu cau mày hỏi: “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Không dẫn cậu tới đây thì dẫn đi đâu?” Chu Húc ngơ ngác hỏi lại.
“…………”
“…………”
Không khí như ngừng lại vài giây.
Một lúc sau, Chu Húc đỏ bừng mặt, lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu là con trai hả?!”
Trong đầu Quý Nam lúc này như có một bầy ngựa đang phi nước đại, nếu có hình ảnh minh họa chắc chắn đầu cậu cũng mọc mấy vạch đen.
Cậu còn chưa kịp đáp thì Chu Húc đã bùng nổ: “Cậu là con trai thì sao lại ăn mặc như con gái vậy hả?!”
Nghe đến đây, Quý Nam lập tức bùng lửa.
Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn hay được khen đẹp hơn cả con gái, nhưng giờ nghĩ lại mấy câu nói đó lại thấy như bị xúc phạm.
Nhịn một chút thì sóng yên biển lặng, nhưng nhịn nữa thì càng nghĩ càng tức!