“Diệp Thanh ——!” Đường Phương vô lực gọi.
Con muốn cha hay mẹ? Cô cũng từng bị hỏi như vậy, khó có thể tưởng tượng Manh Manh mới bảy tuổi nên đối mặt như thế nào. Những ngày tháng tốt đẹp trước kia trở nên không chân thật, đối với tình yêu và gia đình tràn đầy hoài nghi, trách cứ chính mình, tất cả giống như quân bài Domino ào ào đổ xuống, thế giới bình thường sụp đổ, cần tốn thời gian rất dài mới xây dựng lại được.
Chu Đạo Ninh kéo Đường Phương qua, hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt toát ra chán ghét không chút nào che dấu đối với Diệp Thanh.
Tầm mắt Chung Hiểu Phong xoay chuyển giữa một nhà ba người bên cửa sổ, yên lặng xoay người ra cửa hút thuốc. Con anh ta năm nay đã lên cấp ba, một tháng gọi video một lần, chêm rất nhiều từ tiếng Anh, oán giận sau khi đến Canada, bên người toàn là người Trung Quốc, còn là loại có tiền. Năm đó ngay cả cơ hội hỏi câu này anh ta đều không có.
Đôi mắt Manh Manh chứa nước nhìn mẹ, lại nhìn cha. Cô bé lắc đầu khóc thút thít kéo tay bọn họ, nhưng không kéo lại được, càng không hợp lại nổi.
Nhìn thấy con gái khóc đến sắp suyễn, Lão Ngô không nhịn được thấp giọng quát: “Diệp Thanh cô bệnh thần kinh à!”
Diệp Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Manh Manh, dường như đang đợi con gái lựa chọn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT