Đường Phương nhớ mang máng các chùa ở Tô Châu mùng tám tháng chạp đều nấu cháo, có một năm tuyết rơi, bà ngoại ôm cô từ Đông Sơn ngồi xe buýt đi chùa Tây Viên. Trên đường đi ô tích lớp tuyết dày, không ít nơi đã đóng băng, phải cẩn thận tránh đi. Đường Phương ra sức muốn đi xuống, khiến bà ngoại không ôm được, đành phải đứng ở ven đường nhìn Đường Phương đi đôi giày đỏ giẫm lên tuyết, vừa không cẩn thận bị ngã, cô cũng không khóc, ngửa đầu nhìn bà ngoại cười.

Một lớn một nhỏ xếp hàng vào Tây Viên, Đường Phương bị một cặp lồng inox trong tay một bà già đập vào đầu sưng lên. Bà ngoại nói hai câu, hai người dùng tiếng Tô Châu tranh cãi, sau đó thế nào Đường Phương không nhớ rõ.

Trí nhớ này có lẽ là của bà ngoại hoặc mẹ sau nhiều lần lặp lại biến thành "trí nhớ của cô" , hoặc cô thật sự có thể nhớ rõ đoạn kí ức ngắn trước ba tuổi. Ví dụ như cháo mùng tám tháng chạp Tây Viên là màu đen thui, gạo đen gạo nếp táo đỏ long nhãn cẩu kỷ óc chó đậu nành đậu xanh, Đường Phương vừa nhai đậu đã đau hàm nên mỗi khi nhìn thấy cháo mùng tám tháng chạp lại nhíu mày.

Sau khi đi nhà trẻ hàng năm bà ngoại tự mình nấu cháo mùng tám tháng chạp ở thôn Vũ Cốc, hơn nữa còn bỏ thêm đường phèn, Đường Phương nhớ kỹ gia vị đầu tiên còn sớm hơn Thái Khang. Một túi lớn bình thường chỉ có ba bốn miếng đường phèn, bà ngoại lấy ra một miếng dùng đao đập nhỏ bỏ vào cháo, mảnh vụn rớt lên thớt gỗ tiện nghi cho Đường Phương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play