“Thật ra tớ là người vô dụng.” Ánh mắt Diệp Thanh phân tán, dừng ở ngoài cửa sổ: “Còn sống cũng không có gì ý nghĩa gì, thật đấy.”
Tim Đường Phương bị bóp nghẹt, nghẹn ngào nói không nên lời. Cúc Ba Tư xa xa rực rỡ náo nhiệt, giữa không trung có chim tước cô đơn xẹt qua, màu xanh nhạt lan tràn từ mặt đất đến trên cây, trời chiều rải một tầng màu nhạt trên người đàn ông và đứa nhỏ, trở nên giống như phim điện ảnh thập niên chín mươi niên của Mĩ, có loại mơ hồ, xa xôi lại hư ảo.
Mười mấy năm trước, ở trước cửa sổ bát giác 202, trong làn mưa xuân kéo dài, Diệp Thanh từng nói những lời giống như vậy, nguyên nhân gây ra đã mơ hồ không nhớ rõ, có lẽ là cô ấy bị mẹ mắng. Đường Phương nhớ rõ chính mình lúc ấy nói liên miên cằn nhằn  nửa tiếng, cổ vũ kích tướng an ủi, lại như ruồi bọ không vào đầu, cuối cùng hai người ôm nhau khóc một hồi, Diệp Thanh nhanh chóng khôi phục như thường, chuyện dần dần nhạt đi.
Cùng là vượt qua cửa ải hôn nhân khó khăn, ai cũng sẽ không nghi ngờ Thẩm Tây Du có thể bình yên vượt qua, nhưng đối với Diệp Thanh mà nói thì quá khó.
Giọng Diệp Thanh cũng trở nên xa xôi mơ hồ: “Đường Phương cậu nói xem có phải tớ bị bệnh thần kinh không? Nếu tớ coi như không biết, Lão Ngô cũng sẽ không ly hôn sao? Nói không chừng vẫn lừa đến khi tớ chết, cũng rất lãng mạn nha. Hoặc là chờ Manh Manh lớn hơn một chút, học trung học cũng được mà.”
“Chỉ là tớ không tin.” Diệp Thanh cười gượng hai tiếng: “Cậu nói xem một người đối với cậu tốt như vậy, khoét tim móc phổi, muốn cái gì đều cho cậu, sao nói thay đổi liền thay đổi? Cho tới bây giờ không có người nào đối xử với tớ tốt như Lão Ngô ——”
“Diệp Thanh?” Đường Phương khẽ nghiêng đầu, thà rằng cô ấy khóc lớn ầm ĩ thậm chí lôi kéo Lão Ngô mắng cũng tốt hơn so với như bây giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play