Đường Phương mang theo túi bảo vệ môi trường nặng trịch đến vườn hoa, thấy Chu Đạo Ninh đang đứng ở dưới tàng cây hoa quế ngẩng đầu nhìn gì đó, bóng lưng thon dài cao ngất, dưới ánh trăng thật sự có dáng vẻ tiên nhân xuất trần.
Người đàn ông của tôi thật là đẹp mắt. Đường Phương lâng lâng, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận mình rất hư vinh. Lòng hư vinh là động lực phát triển lớn nhất của xã hội, càng nhiều càng tốt.
"Nhìn cái gì chứ?" Đường Phương ngước cổ lên, lá cây hoa quế trên đỉnh đầu ở trong bóng đêm có chồng chất, có thưa thớt giao nhau.
Chu Đạo Ninh vươn tay sờ thân cây: "Luôn cảm thấy ở đây phải có hai vết khắc."
Đường Phương nhón chân lên, cũng không nhìn thấy gì.
"Lúc bà ngoại vừa dời mấy cây về đây, chúng ta mới mười tuổi, bà đo chiều cao cho chúng ta ở đây, còn khắc hai vết." Chu Đạo Ninh xoay người chỉ dưới tàng cây dâu: "Sau đó mẹ anh chụp ảnh cho chúng ta ở đó. Lúc đo chiều cao, gương mặt em rất uất ức."
Đường Phương thở dài: "Tại sao em không nhớ tí nào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT