Một người đàn ông độc thân giàu có nhất định phải có một người vợ, đây là sự thực chuẩn mực mọi nơi. —— Jane Austin 《 Kiêu hãnh và định kiến 》
“Tôi hiểu cô.” Phương Thiếu Phác nhìn vẻ mặt Đường Phương, nở nụ cười: “Nghe rất nực cười sao?”
“Tôi còn không hiểu tôi, anh hiểu tôi sao?” Đường Phương thực sự cảm thấy rất buồn cười, trên đời này ai có thể thật sự hiểu ai chứ.
“Bởi vì lời văn không lừa người.” Phương Thiếu Phác nhìn cô: “Người viết văn nếu như chỉ vì kiếm tiền, sẽ không có điểm mấu chốt, người có chút chỉ số thông minh từng trải liếc mắt là có thể xem thấu giả dối trống rỗng trong đó. Lời văn của cô là chính từ trong lòng cô. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tôi biết cô rất lâu rồi, Đường Phương.”
Đường Phương chậm rãi lắc đầu: “Phương Thiếu Phác, lời văn chính là thứ có tính lừa gạt lớn nhất. Anh sai rồi.”
“Lời văn của cô thật thà ấm áp, mạnh miệng mềm lòng, ăn phải nhà hàng rất dở, rõ ràng cô rất tức giận, nhưng vẫn sẽ liệt kê ra một hai ưu điểm. Gặp chuyện hỏng bét cô luôn viết nhẹ nhàng thậm chí mắc cười, nhưng đó không phải là bởi vì cô lạc quan, mà là vì cô bọc kín mình, không muốn biểu diễn ra tâm trạng chân thật, cô mới là người bi quan nhất.” Phương Thiếu Phác trầm ngâm một chút: “Bởi vì cô là đứa trẻ ngoan trong sạch, chưa từng bị bắt nạt, chưa từng trải qua cực khổ, có người quan tâm có người thích, cho nên mặc dù cô sợ hãi mất đi, chịu tổn thương, cô vẫn sẽ dùng giọng văn bình thản vui sướng biểu đạt ra. Cũng bởi vì như thế, có rất ít người có thể hiểu được sự thống khổ và nhu cầu chân chính của cô, thậm chí bao gồm cả chính cô. Đường Phương, cô thực sự biết cô cần gì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT