Trần Dịch Sinh phong trần mệt mỏi lưng đeo một chiếc ba lô siêu lớn, trong tay còn cầm một vali đóng gói cẩn thận, tinh thần sáng láng xuất hiện ở cửa.
Tần Chính Nguyệt trừng mắt dùng đôi mắt đảo khách thành chủ nhìn anh, có mục đích mà đem hình xăm thanh long trên cánh tay chĩa về phía anh: "Cậu chính là người chuyên gây họa đúng không? Tới đây, đúng lúc lập tức cuốn gói cút đi, thức thời một chút."
Trần Dịch Sinh duỗi cổ, cặp mắt hoa đào phát sáng, bỏ hết hành lý trên tay trên vai đặt xuống đất, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai cầm cánh tay Tần Chính Nguyệt: "Anh trai, con rồng này đẹp thế! Đẹp quá! Không giống ở trong nước nha, là ở Nhật Bản hay Thái Lan thế?"
Tần Chính Nguyệt ngẩn người, kiêu ngạo hếch cằm: "Coi như cậu tinh mắt, đi Osaka làm đấy, trình độ xăm bên Thái Lan cũng được, nhưng vẽ rồng không đẹp."
Trần Dịch Sinh cầm lấy cánh tay khác, buồn bực dùng tiếng phổ thông hỏi: "Ơ, không có cọp à? Không phải trái thanh long phải bạch hổ lão ngưu bên hông đầu rồng ở ngực?" Anh dướn cổ muốn nhìn một chút ngực Tần Chính Nguyệt có đầu rồng hay không.
Tần Chính Nguyệt ngại ngùng nở nụ cười: "Đó là trong phim Châu Tinh Trì, hình xăm thực ra rất đau, một hình thanh long là được rồi." Chủ yếu là để hù dọa người thôi. Anh ta đột nhiên ý thức được không thích hợp, nhanh chóng nghiêm mặt lại: "Không được nói linh tinh, bảo cậu dọn đi, nghe được chứ?"
Trần Dịch Sinh rụt cổ một cái, biểu thị bị giật mình, cười thăm dò nhìn bên trong bắt chuyện: "Đường Phương, Triệu Sĩ Hành ——xin lỗi lần này gây phiền toái cho hai người rồi. Xin lỗi xin lỗi! Nhưng tôi mang theo rất nhiều quà cho hai người, coi như xin lỗi cho lúc đó, mau tới đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT