"Trần Dịch Sinh? !"
Đường Phương không nghĩ tới chiếc võng mình mới mua chưa sử dụng lại bị Trần Dịch Sinh chiếm, khoanh tay đi quanh võng một vòng, hừ một tiếng: "Cảnh tối lửa tắt đèn anh không lên tiếng không hơi thở, định hù dọa người à?"
Trần Dịch Sinh đối phó với cha mẹ xong còn đang lao lực, chạy về đến nơi thấy trong vườn hoa đột nhiên xuất hiện một chiếc võng, nhịn không được nằm trên đó lắc lư, cơn mưa sau hoàng hôn, hạt mưa còn sót lại trên cây mang theo mùi lá xanh thơm ngát bay xuống, có chút cảnh ngắm mưa bên bờ hiển, không khỏi thoải mái híp mắt.
Mở mắt ra nhìn thấy trời đã tối, căn nhà cũ lớn chỉ có rèm cửa sổ một nhà trên tầng hai lộ ra ánh đèn màu đỏ quỷ dị, anh muốn đứng lên, lại liếc thấy phía trước dưới cây quế loáng thoáng có một cô gái mặc đồ trắng đi quanh cây quế, nhìn như nữ quỷ chân không chạm đất bay bay. Trần Dịch Sinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ quỷ, cả người hoảng hốt, trốn ở võng không dám cử động, yên lặng dùng cây thánh giá kêu gọi Thượng đế.
Càng ngày càng sợ hơn, anh nhìn cô gái đồ trắng bay qua bay lại, muốn gọi người lại không phát ra được âm thanh nào. Chờ lúc phát hiện là Đường Phương, máu cả người mới chảy lại, gần như là cắn răng nghiến lợi gọi ra tên Đường Phương.
Cô còn nói anh hù dọa người?
"Đường Phương cô không có việc gì buổi tối sao lại mặc đồ trắng, tóc tai còn bù xù! Ai dọa ai chứ thực sự là!" Trần Dịch Sinh tức giận kháng nghị: "Cô đến sao không gọi điện thoại cho tôi?" Người này mặc đồ trắng còn rất đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play