Trên bầu trời mưa phùn lất phất, trên mặt đất như hiện ra những mũi kim nhỏ dày đặc, chậm rãi nối thành từng mảnh, ranh giới im lặng biến mất, bả vai cô bé đã im lặng nức nở. Đường Phương ôm Manh Manh thật chặt, yên lặng giằng co với Diệp Thanh ở bãi đỗ xe. Cửa xe thể thao màu đỏ mở một cánh, dính phải mưa phùn. Một bảo vệ cầm đèn pin đi tới, sờ mũ, rồi lại đi trở về phòng bảo vệ.
Đường Phương hít một hơi, ôm lấy bé: "Được rồi, Manh Manh không khóc, ngoan nào, cục cưng đừng khóc, nước mắt là chân trâu, mẹ cả dẫn con đi ăn bánh ga-tô được không?"
Cô mở miệng an ủi, Manh Manh lại oa một tiếng khóc tê tâm liệt phế, vừa khóc vừa vươn tay về phía Diệp Thanh: "Mẹ, ôm—— mẹ, con không khóc nữa —— mẹ—— con đi học piano —— "
Đường Phương suýt chút nữa không ôm được cô bé, đi hai bước đến trước mặt Diệp Thanh, ra hiệu cho cô ấy ôm con gái.
Diệp Thanh nhíu mày, nắm chặt tay: "Con muốn khóc thì cứ khóc đi! Cứ khóc cho người khác thấy! Có tác dụng sao? Ngoài khóc, con còn có thể làm gì hả? Hiện tại mới chịu đi học sao? Ngón tay đau sao? Mẹ đã từng nói không được nói dối! Con lừa mẹ, mẹ không thể tha thứ cho con!"
Đường Phương ngơ ngác nói không ra lời, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Diệp Thanh không khống chế được như vậy, cũng chưa từng thấy người mẹ nào hung dữ như vậy.
"Con sai rồi —— con xin lỗi mẹ —— mẹ ôm ôm ——" Manh Manh khóc ra sức muốn ôm Diệp Thanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT