Nhà tổ họ Phương nằm ở trên đường Tiểu Mã Đông Sơn, chiều rộng cũng chỉ tầm mặt tiền hai ba cửa hàng, ô ngói tường trắng, lâu ngày mưa nhiều, dưới mái hiên dọc theo tường trắng lưu lại vết nước ám vàng, thoạt nhìn cũng không phải hàng năm đều đổi mới. Ngoài bức tường đến đường cái lát gạch hoa, mấy chiếc xe không hề để khách đi lên, xe đạp điện chiếm địa bàn trước.
Đi lên bậc thang đá gập ghềnh là nhà gỗ cũ, trên cửa còn dán đầy câu đối xuân. Vào cửa, một bức tường trắng chắn ở trước mắt, Trần Dịch Sinh chậc một tiếng, đúng là thói quen của nhà giàu, tiểu khu giả cổ hiện tại cũng đều biết làm.
Vòng qua bức tường, Đường Phương xấu hổ ho khan một tiếng: "Nhà bên này tuy không nhỏ, nhưng hơi quê, mong anh đừng chê cười."
Như thế này sao gọi là nhà, rõ ràng là một tòa kiến trúc vườn Tô Châu rộng lớn, chiều rộng có hạn lại sâu không lường được, liếc mắt không nhìn thấy được hai bức tường vây cuối ở nơi nào. Kiến trúc nửa cũ nửa mới, kiến trúc gỗ cũ cũng có, vấn đề là không phối hợp chút nào, quy hoạch đường nhỏ và xanh hoá vừa thấy đã biết là bút tích của người không chuyên nghiệp, hỗn độn mất trật tự, tầm nhìn cực kém, tiêu không ít tiền nhưng không có cảm giác mỹ thuật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT