“Anh Trường Khanh, anh làm gì thế, mau buông tay ra đi, để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.”
Sự xuất hiện của Lưu Tú Tú đã kịp thời giải cứu cánh tay của Phương Thanh. Cô lập tức rút tay lại rồi nhanh chóng núp sau lưng Đại Nha, như thể Tôn Trường Khanh là mãnh thú dữ tợn vậy.
Tôn Trường Khanh vất vả lắm dằn xuống cơn giận, nay lại bốc lên lần nữa: “Cậu trốn cái gì? Tôi có thể ăn thịt cậu chắc? Phương Thanh, hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tôi. Câu nói hôm đó của cậu là có ý gì? Thật tốt quá là sao? Hủy hôn rồi mà cậu không buồn chút nào sao?”
Phương Thanh không nhịn được đảo mắt, thầm nghĩ anh trai à, anh cũng coi trọng bản thân quá rồi đấy. Đối mặt với Ôn Ninh mà tôi còn không thay đổi sắc mặt, đến lượt anh mà tôi phải khóc sống khóc chết mới hợp lý à?
Nghĩ đến đây, cô cũng thấy phiền. Trước kia cô thật sự không nhận ra Tôn Trường Khanh lại là kiểu người thế này. Xem ra không nói rõ thì không xong.
“Được, nếu cậu đã muốn nói, vậy chúng ta nói cho rõ ràng luôn. Ở đây không tiện, chúng ta đổi chỗ khác.” Phương Thanh dẫn mọi người đến bên bờ sông, ở đây phong cảnh cũng khá, rất thích hợp để vừa oán giận vừa ngắm cảnh.
Phương Thanh liếc nhìn chị họ và Lưu Tú Tú đi theo sau, nói: “Đây là chuyện giữa em và cậu ấy, có vài lời không tiện để hai người nghe, chờ ở đây một chút nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT