Lần nữa quay lại biệt thự, Tử Trình nhỏ bé thấy họ thì thân thiết hơn trước, có lẽ vì đã nghe về chuyện lần này nên đứa trẻ vốn rụt rè ấy lại chủ động nắm tay hai người không chịu buông.
Sau khi vào biệt thự, quản gia và cô giúp việc cũng nhiệt tình hơn hẳn mọi khi, khiến Phương Thanh có chút ngỡ ngàng, cảm giác được ưu ái quá mức.
Trương Đình nhìn ra sự lúng túng của cô, mỉm cười trấn an:
“Nhờ có hai người mà gần đây Tử Trình đã hình thành được nhiều thói quen tốt. Dù mấy ngày hai người không đến, thằng bé vẫn tự giác đọc sách vẽ tranh, với nhà chúng tôi mà nói, đây là chuyện khó tin lắm. Hai người là ân nhân của chúng tôi, từ giờ hãy xem đây là nhà mình, đừng khách sáo.”
Nhìn ánh mắt thân thiện xung quanh, Phương Thanh dần thả lỏng, cảm thấy lòng ngực ấm áp lạ thường.
Lúc sắp ra về, quản gia cho người mang đến một cái khay: “Hai vị giáo viên, trước đây liên lạc bất tiện, mỗi lần muốn nhắn gì đều phải nhờ A Thành chạy tới chạy lui, nên ông chủ nhà tôi đã chuẩn bị sẵn hai chiếc điện thoại này cho hai người. Đã nạp sẵn tiền rồi, để sau này có chuyện gì còn dễ liên lạc.”
Phương Thanh hơi ngạc nhiên, nhìn chiếc điện thoại bóng loáng trên khay mà không khỏi ngạc nhiên. Theo như cô biết, hiện tại điện thoại vẫn chưa phổ biến trong nước, chỉ có những nhà giàu ở vùng ven biển hoặc thành phố phát triển mới dùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play