Khi Phương Thanh tỉnh lại lần nữa thì đã là trưa ngày hôm sau.
Thấy cô mở mắt, Ôn Ninh đã thứ trông cô suốt đêm cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, đỡ cô ngồi dậy: “Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Phương Thanh cảm thấy cổ họng khô rát, toàn thân không còn chút sức lực. Cô hé môi định nói gì đó, nhưng vì cổ họng quá khô nên không phát ra nổi âm thanh.
Ôn Ninh vội vàng đưa đến một cốc nước ấm: “Đừng nói vội, uống chút nước đã. Đêm qua em bị sốt, sáng nay mới hạ. Lát nữa anh nấu cháo, nhớ ăn một ít nhé.”
Nghe xong lời giải thích, Phương Thanh mới hiểu vì sao mình lại mệt đến thế. Dựa vào tay Ôn Ninh uống được nửa cốc nước, cổ họng mới phát ra được chút âm thanh khàn khàn: “Anh Ninh, đây là đâu? Anh tới từ bao giờ vậy?”
Thấy tinh thần cô không tệ, Ôn Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm sau một đêm căng thẳng: “Rạng sáng hôm qua tụi anh mới tìm được mọi người trên núi, phải đưa xuống ngay trong đêm. Nhưng vì các em bị kẹt trong hang quá lâu, vừa mất nước vừa sốt nên tụi anh lập tạm một trạm y tế dã chiến ở đây.”
Nhớ lại hình ảnh đêm qua ôm Phương Thanh đang yếu ớt xuống núi, Ôn Ninh vẫn còn thấy sợ hãi. Anh không dám tưởng tượng nếu mình tới trễ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Anh ôm chặt cô vào lòng: “Em không biết đâu, lúc đó anh sợ muốn chết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT