Ở bên hồ, cậu bé ngồi thất thần nhìn mặt nước. Thấy vậy, Ôn Ninh quay đầu nhìn Phương Thanh bên cạnh: “Đứa nhỏ này luôn im lặng như thế sao?”
Phương Thanh gật đầu: “Năm đó khi em cứu thằng bé, nó không nói một lời nào. Lúc đó em còn tưởng nó bị câm, sau mới biết nó chỉ là không thích nói chuyện thôi. Không ngờ ba năm rồi mà thằng bé chẳng thay đổi gì. Bố mẹ nó nói, để dạy nó học chữ, họ đã tìm rất nhiều giáo viên nhưng thằng bé tính cách lầm lì, không thích giao tiếp, thậm chí còn tránh né người lạ. Họ bất đắc dĩ mới nhớ đến người duy nhất từng tiếp xúc mà nó không kháng cự là em.”
Không cần Phương Thanh nói thêm, Ôn Ninh cũng đã hiểu. Năm đó khi Phương Thanh cứu đứa bé, dù không nói gì nhưng cậu bé lại phối hợp cùng cô đánh ngã bọn buôn người, thậm chí còn nhớ tên cô. Khó trách gia đình ấy lại đặt hy vọng cuối cùng lên cô.
“Vậy em đã nghĩ kỹ sẽ làm thế nào chưa?” Dù Ôn Ninh bị Phương Thanh kéo theo làm người chơi cùng trẻ con, nhưng chuyện có nhận lời làm gia sư hay không, quyết định vẫn ở Phương Thanh.
Xa xa, một người vệ sĩ đang nhặt đá ném xuống mặt hồ, tạo nên chuỗi sóng gợn. Cuối cùng cậu bé cũng tỏ vẻ hứng thú, cúi xuống nhặt đá học theo.
Phương Thanh lắc đầu: “Em chưa từng dạy trẻ con, cũng không biết làm sao dạy học. Em không chắc mình làm được.”
Ôn Ninh nhận ra sự lo lắng của cô, liền xoa nhẹ tóc cô, mỉm cười: “Công việc này với em có trăm cái lợi mà chẳng có hại. Nếu em thật sự muốn làm, anh có thể giúp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play