Nghĩ đến tương lai đất nước ngày một hùng mạnh, Phương Thanh khẽ mỉm cười: “Vậy sau này anh định làm gì?”
Ôn Ninh nhìn bầu trời xanh thẳm nơi xa, hồi lâu không nói gì, rồi khẽ lắc đầu: “Nói thật thì anh cũng chưa biết nữa. Với những gì anh học được hiện giờ thì vẫn còn quá ít. Anh không đủ tự tin để nói mình có thể góp sức cho công cuộc xây dựng đất nước.”
Phương Thanh đặt thìa xuống, lau miệng: “Chuyện tương lai thì ai mà biết được. Biết đâu một ngày nào đó, anh lại trở thành trụ cột của đất nước, ai nói trước được chứ? Trước mắt cứ làm tốt việc của mình đã, không cầu vang danh khắp thiên hạ, chỉ mong không thẹn với lòng. Chuyện ngày mai, cứ cố gắng là được.”
Ăn xong, Phương Thanh bàn với Ôn Ninh về chuyện đón Trung thu, nhưng Ôn Ninh lại không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được ăn một bữa cơm cùng nhau là đủ. Phương Thanh nhớ đến Đường Tiểu Ngọc, cảm thấy dù gì thì cũng nên rủ cô ấy cùng đón Tết Trung thu, hỏi địa chỉ khách sạn và số phòng của cô ấy rồi ra khỏi cổng trường.
Lúc này, Đường Tiểu Ngọc đang thu dọn hành lý trong phòng, chuẩn bị đêm nay quay về tỉnh thành. Cô ấy cảm thấy ở lại đây thêm một giây cũng là sỉ nhục, vừa lau nước mắt vừa thu dọn hành lý. Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.
Cô ấy cứ tưởng là Ôn Ninh, lập tức nở nụ cười vui vẻ đi mở cửa, nhưng vừa thấy người ngoài cửa thì sắc mặt lập tức sa sầm: “Sao lại là cậu? Anh Ninh đâu? Sao anh ấy không đến?”
Phương Thanh chẳng buồn tức giận, đi thẳng vào phòng, thấy đồ đạc trong phòng bày bừa lung tung, dưới đất còn có vali, cô khẽ nhướng mày nhưng không nói gì mà tìm một chiếc ghế sạch rồi ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT